Không kịp rơi xuống thì đã cảm nhận được một không khí tang thương.
Triệu công tử còn đỡ, nhưng lão Huyền Cơ thì đã bị đẩy cho không đứng vững nổi.
Chờ đến lúc đứng vững, lọt vào trong tầm mắt chính là một vùng tiên cảnh mộng ảo, có núi mọc lên như rừng, có sông suối ngang dọc, thực vật tươi tốt, mây gió lượn lờ, đúng là một tiên cảnh nhân gian, tìm không ra chút ô nhiễm nào.
“Một không gian hoàn mỹ”.
Triệu Bân tản hồn lực ra, cực điểm cảm nhận tứ phương.
Không gian này rất bao la, còn rộng hơn cả Thiên Tông, u linh tĩnh mịch, linh khí dồi dào, đâu chỉ là chỗ tốt để tu luyện mà chính là thánh địa tu luyện ấy chứ, quá huyền diệu.
“Ở đây có bảo bối gì không?”, Triệu Bân lại hỏi Nguyệt Thần.
“Lấy đâu ra nhiều bảo bối thế”, Nguyệt Thần lười biếng nói.
“Ở đây có bảo bối gì không?”, lão Huyền Cơ chọc Triệu Bân,
"Lấy đâu ra nhiều bảo bối thế”, Triệu công tử trả lời y hệt Nguyệt Thần.
Lão Huyền Cơ ho khan, vẻ mặt lúng túng.
“Ta còn có việc, đi trước đây”.
Triệu Bân nói xong, quay người rời đi.
Sau đó là một tiếng đốp vang lên.
Oái…!
Triệu Bân nhe răng trợn mắt, bị đập đến đau cả đầu.
Cẩn thận nhìn mới thấy có một bức tường vô hình, hoặc là một kết giới bao phủ toàn bộ bí cảnh Thiên Thương, hơn nữa cực kỳ cứng rắn, như kiểu hắn đập đầu vào thép vậy.
“Một đạo kết giới mà cũng đòi ngăn ta?”
Triệu Bân lạnh nhạt nói, đạp chân, sử dụng thiên nhãn thuấn thân.
Hắn mạnh mẽ vung một quyền, nhưng tiếng đốp kia vẫn vang lên rất rõ ràng. Thiên nhãn thuấn thân đúng là rất huyền ảo, nhưng kết giới Thiên Thương càng huyền ảo hơn, tiên thiên ngăn cách không gian.
“Mở”.
Triệu Bân khí huyết quay cuồng, đánh tới một quyền.
Quyền uy của Hám Thiên Quyền bá liệt vô song, nhưng hôm nay cũng chẳng có tác dụng gì mấy, không những không rung chuyển được kết giới mà còn bị chấn cho xương cốt nổ tung, võ hồn bản mệnh cũng bị tác đụng đến, hai mắt bốc lên kim tinh.
“Đây…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!