“Đừng gảy nữa”, Nguyệt Thần nằm trên mặt trăng: Trí nhớ của cô ta trống rỗng đấy, lâu ngày thành ra tàn niệm, tiên khúc tỉnh thế cũng vô dụng thôi, không tìm được ký ức khi còn sống của cô ta bằng cách này đâu”.
“Ngủ rồi đi tắm đi!”
Triệu công tử ho khan, lúc này ngừng đàn tiên khúc tỉnh thế.
Tàn niệm trong gương hoa đào bị chỉnh cho có đôi chút chật vật, lại tránh vào trong gương, lúc đi về còn lườm Triệu Bân một cái, ánh mắt u oán, cái đồ khốn kiếp nhà ngươi suýt thì hại chết ta rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Thành Thiên Thu cảnh sắc an lành.
Dưới ánh nắng, rất nhiều người chạy về phía Đông, có người của Đại Hạ cũng có người của thành Thiên Thu. Ma Quân, Ma Hậu và Hồng Uyên cũng ở trong đoàn người. Bọn họ đi qua những con sông dài, nhập vào Đông Hải, đi theo con đường mà Triệu Bân chỉ đến chỗ sâu nhất, chỉ để nhìn thấy Hồng Trần lộ nơi cuối chân trời.
Lần đi này kéo dài mấy tháng.
Lúc trở về, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn.
Đặc biệt là Ma Quân và Hồng Uyên im lặng thật lâu.
Có lẽ bọn họ thấy được hy vọng trong tuyệt vọng, hy vọng thành tiên.
Không có Đăng Tiên lộ thì xông qua Hồng Trần lộ cũng thành tiên được chứ sao, nhưng cho dù có là tử lộ thì đi được vào cũng chưa chắc đã ra ngoài được, bọn họ vẫn lo lắng bản thân chưa khám phá ra được Hồng Trần thật sự.
Hôm ấy, Triệu Bân đi đến chỗ ở của lão môn chủ.
Lạc Hà và Diêm La Mặt Quỷ chờ ở đó, mấy người Thương Khung cũng có mặt.
“Phương pháp kia của ngươi có được không thế?”, sát thủ chữ thiên cũng bu lại.
“Chữa lành đan điền xong rồi khai ngộ tâm trí, cưỡng chế tăng tu vi thì sẽ có thể kéo dài sinh mệnh. Nếu có thể gắng gượng được đến khi về lại cảnh giới Thiên Võ, không chừng sẽ hóa giải được tử cục này”, Triệu Bân nói ra. Hắn đã chuẩn bị đầy đủ hành trang, phần lớn đều là linh dược kéo dài sinh mạng và trị thương, tu vi của lão môn chủ đã mất hết, sợ rằng không thể chịu nổi sự dày vò, cần phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.
“Hi vọng sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này”.
Các cao thủ nói rồi đều lui một bước.
Triệu Bân phất tay áo, giải phong ấn cho lão môn chủ. Lúc lão ta mở mắt ra, con ngươi đục ngầu, có lẽ do ngủ say quá lâu, hoặc có thể do quá già nên ý thức cũng có phần mơ hồ, đầu óc choáng váng.
“Chuẩn Tiên?”
Lão môn chủ nhìn thấy Triệu Bân thì thốt lên kinh ngạc.