“Nhường ngươi một ván, ngươi lại tưởng mình giỏi lắm à?”, kẻ trừng phạt liếc nhìn hắn.
“Bậy nào, vãn bối là kì thánh nhân gian đấy”.
“Thanh niên ấy à… Nên biết núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Kẻ trừng phạt nói đầy khí phách, đầy vui vẻ, bởi vì ván cờ này lão ta chiếm thế thượng phong tuyệt đối, đã thua một lần rồi, sao có thể thua thêm lần thứ hai, lần này, lão ta đã chuẩn bị hết rồi mới đến.
“Khả năng đánh cờ này đúng là mất mặt thần sáng mà”.
Người bình tĩnh nhất chính là Tú Nhi nhà Triệu Bân.
Khả năng đánh cờ của kẻ trừng phạt đã tốt lên khá nhiều, nhưng trong mắt cô ta thì chẳng khác gì con nít đang chơi, đừng thấy lão ta hò hét tạo thanh tạo thế mà lầm, muốn thắng được đồ đệ của kỳ thần, còn thua xa lắm.
“Tiền bối, hỏi ông chuyện này nhé”, Triệu Bân cười hơ hớ nói.
“Nói đi”, kẻ trừng phạt bưng chén rượu lên, thích ý nhập một ngụm.
“Phàm giới có đèn Trường Minh không”.
“Cây đèn duy nhất đã bị nhóc con ngươi cầm đi rồi, còn muốn lấy thêm bao nhiêu nữa?”
“Ông biết ư?”, Triệu Bân sửng sốt.
“Lão phu cũng rất ngạc nhiên, ai dạy cho ngươi bí pháp Thông Âm Minh thế”, kẻ trừng phạt chậm rãi nói.
“Bí pháp… Thông Âm Minh ư?”
“Nếu không có bí pháp đó thì làm sao người có thể cứu mẹ mình tỉnh dậy?”
“Ta nghe một lão tiền bối nói”, Triệu Bân nói đầy bí ẩn.
Tất nhiên kẻ trừng phạt không tin, nhưng cũng lười nói.
Chuyện của phàm giới, không phải chuyện gì lão ta cũng biết, bởi vì đa số thời gian lão ta đều chìm trong giấc ngủ say, tất nhiên, nếu lão ta muốn xem cũng có thể tái hiện lại, nhưng chẳng qua là không muốn mà thôi.
Quan trọng nhất là.
Càn khôn của phàm giới quá đáng ghét, phần lớn thời gian đều không cho phép xem lại.
“Là do ông không tu luyện đàng hoàng".
Dường như có thể biết được suy nghĩ trong lòng đối phương, ánh mắt Nguyệt Thần trở nên kì quái đến lạ.
Nhiều vị thần như thế, tại sao chỉ có đúng kẻ trừng phạt nhà ông là không biết điều thế nhỉ?
“Ta nhớ ông vẫn còn thiếu ta một ân tình”, hai mắt Triệu Bân lại nhìn xuống.
“Muốn nói gì cứ nói, bớt nói mấy lời nhảm nhí đó lại đi”, mặt kẻ trừng phạt trở nên tức giận.
“Cứu một người bạn của ta sống lại”, Triệu Bân vội vàng nói.
“Thứ cho lão phu không thể”, kẻ trừng phạt lập tức từ chối.
“Ông là tiên cơ mà! Tại sao lại không thể làm được?"