Kẻ trừng phạt hít một hơi thật sâu.
Trước có sách dạy đánh cờ.
Sau có Kì Kinh.
Tên nhóc này giấu cũng nhiều hàng quá nhỉ!
Để ta xem thử coi.
Kẻ trừng phạt khẽ liếc nhìn sách cổ, thấy rõ bên trong là cái gì.
Đó thật sự là Kì Kinh, ghi lại rất nhiều nước đi và đủ thứ mánh khóe khác.
“Tiền bối?”, Triệu Bân khẽ gọi.
Kẻ trừng phạt chuyển tầm mắt, đặt quần cờ lên bàn cái bộp.
Triệu Bân thoải mái đi tiếp, tư thế chơi cờ có thể nói là phóng khoáng tự nhiên.
Cũng từ nước cờ đó, toàn bộ ván cờ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, là Nguyệt Thần bắt đầu phản công, nếu bàn cờ là một cái chiến trường, thì cô ta đang đơn phương tàn sát mọi thứ.
Kẻ trừng phạt nhíu mày.
Bởi vì lão ta có thể ngửi được khí thế sát phạt tung hoành trên bàn cờ.
Lão ta không thể tưởng tượng nổi một người phàm nho nhỏ trước mặt đã lấy đâu ra khí phách mạnh mẽ như vậy, chỉ mới có ba quân cờ đã tạo thành thế trận vây khốn tàn sát, tinh thần của một vị thần như lão ta cũng phải xúc động.
Đến tận lúc này, lão ta vẫn không hề hay biết gì.
Từ đầu đến cuối, lão ta không hề đánh cờ với một người phàm.
“Tiền bối, ông lại thua rồi”.
Triệu Bân cười ha hả, tâm trạng có thể nói là hết sức vui vẻ!
Vẫn là tác phẩm của Nguyệt Thần! Thắng đến rung động lòng người.
“Tối nay… Sắc trời rất đẹp”.
Những lời đó, kẻ trừng phạt lại lôi ra thêm lần nữa.
Cùng một vẻ mặt đó, lão già kia lại bày ra thêm một lần, gương mặt già nua đó đã không còn chút thể diện nào nữa, hò hét đánh giết một hồi, lại mẹ nó thua một ván, mặt mũi thần sáng đã bị càn quét sạch sẽ.
“Còn giấu cái gì nữa không?”
“Ngươi lấy ra đây hết luôn đi”.
Lão thần sáng thở hổn hển, lại vươn tay cướp này cướp nọ, giật mất Kì Kinh của Triệu công tử, động tác hết sức thô bạo. Gương mặt già nua đen kịt, nay người phàm giới đều xuất sắc như vậy hả?
“Hai ân tình nhé”.
Triệu Bân nhìn vào hư vô, lên tiếng nói.
Bầu trời không có tiếng trả lời, kẻ trừng phạt đã biến mất không thấy.
Thoải mái!