Đất Âm Phủ là loại đất màu đen khô cằn, đặt chân lên lại thấy hơi xốp.
Thế nhưng, quay đầu nhìn lại thì chẳng có một dấu chân nào.
Ánh mắt Triệu Bân hết sức kỳ lạ, người dương gian xuống âm tào địa phủ thì không thể để lại dấu vết nào ư?
Lướt qua mảnh đất khô cằn kia là tiếng nước chảy róc rách, đó là một con sông nhỏ, không phải sông Minh Hà, trên sông có một cây cầu gỗ, trên lan can cầu gỗ treo đầy đầu lâu, nhìn thôi cũng thấy nóng hết cả người.
Hả?
Đi lên cầu gỗ, hắn có thể nhìn thấy cách đó không xa là một nữ tử đang ngồi bên bờ sông, dường như đang giặt quần áo.
Hắn ngước lên, lại thấy nữ tử liếc nhìn, cứ tưởng sẽ được thấy gương mặt xinh đẹp, nào ngờ đó lại là một cái đầu lâu, hơn nữa còn cười với hắn.
“Làm phiền rồi”.
Triệu Bân vừa ho khan một tiếng, vội vàng đi qua cầu đá.
Đầu cầu bên kia là một cánh rừng tối đen, có treo mấy chiếc đèn lồng lóe lên thứ ánh sáng u ám.
Không biết tại sao, đi trong đó có thể nghe thấy tiếng gõ mõ cầm canh rất rõ.
Ngay sau đó là tiếng thét không có chút cảm xúc nào: Tiết trời hanh khô, cẩn thận củi lửa.
Triệu Bân không dám ở lại lâu, vội vàng đi nhanh hơn.
Một đường sau đó khiến hắn mở mang tầm mắt, gặp phải rất nhiều chuyện quỷ dị, chẳng hạn như dưới đống đồng lâu là một người không đầu đang cầm rìu chẻ củi. Lại ví như bên hông một ngôi nhà ngói là một người phụ nữ lớn tuổi đang tựa vào miệng giếng khóc. Một ví dụ khác là trên con đường lên núi có một quan tài màu đỏ…
“Tú Nhi, cô có xuống âm tào địa phủ bao giờ chưa”, Triệu Bân hỏi.
“Có tới một lần”, Nguyệt Thần duỗi lưng, lại lấy ra cái gương nhỏ.
“Cô với Minh thần có quan hệ thế nào”, hai mắt Triệu Bân sáng lên, có vẻ nhiều chuyện.
“Hắn… Hắn từng theo đuổi ta”.
“Đuổi… Giết?”
“Ừm”.
“Tại sao đi tới đâu cũng thấy kẻ thù của cô vậy”, Triệu Bân giật giật khóe miệng.
Trước là kẻ trừng phạt, sau là người nắm quyền Minh Phủ, rốt cuộc vị này đã chọc phải bao nhiêu đại lão rồi, với những mối quan hệ này, đến lúc hắn lên Tiên Giới hoặc Thần Giới, chắc sẽ không dám nhận mình là đồ đệ của Nguyệt Thần đâu.
“Có âm binh”, Nguyệt Thần đột nhiên nói.
Triệu Bân vội vàng lấy lại tinh thần, trốn sau một tảng nham thạch.
Chẳng mấy chốc đã thấy một đám người mặc áo giáp, tay cầm giáo nhọn đi tới, hàng ngũ chỉnh tề, cả bước chân cũng rất đều, nhìn lại thần thái, mặt mũi họ đều xám như tro tàn, không có chút cảm xúc.
Triệu Bân không cử động, trốn thật kỹ.
Không phải hắn sợ âm binh, mà là không muốn gây ra động tĩnh gì.