“Tác dụng là gì”.
“Luyện nhập cơ thể, căn nguyên và khí lực của ngươi có thể dung hợp hoàn toàn”, Nguyệt Thần hờ hững nói.
Hai mắt Triệu Bân lập tức lóe sáng, hắn không nghe nhầm, không phải là dung hợp, mà là dung hợp hoàn toàn.
“Ở đâu”.
“Trong sơn cốc bên kia sông”.
“Phải vào hang cọp với bắt được cọp con”.
Triệu Bân cầm kiếm Long Uyên, vượt qua sông Minh Hà.
Lần này hắn vô cùng nhiệt tình, kẻ trừng phạt bên kia lại nhướng mày, tính lại vị trí của Triệu Bân thì hẳn là đến sông Minh Hà rồi, chắc cũng lấy nước rồi, sao không bóp nát ngọc thạch, lại đi đâu thế này.
Âm Phủ.
Triệu Bân đã vào sơn cốc.
Theo chỉ dẫn của Nguyệt Thần, hắn lén đi vào trong hang động.
Từ xa hắn đã trông thấy một loại quả màu đen, mọc ra từ vách nham thạch, nhuộm một vầng sáng đen, khi lại có dị tượng, đừng thấy nó trông chẳng ra sao, mùi lại rất thơm.
“Tú Nhi, liệu có nguy hiểm gì không”.
Triệu Bân trốn sau nham thạch, lại nhìn vào trong.
“Theo ta thấy, khu vực này bị hạn chế nghiêm trọng”, Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu.
“Bị hạn chế?”
“Càn khôn của Minh Phủ áp chế”.
“Liều mạng”.
Triệu Bân lao ra như tia chớp, nhắm về phía hoa quả Âm Minh, dùng thiên nhãn thuấn thân.
Mất mặt là, hắn thuấn thân dưới âm phủ không được chính xác lắm, lệch khỏi quỹ đạo mấy trăm mét.
Cũng hết cách.
Hắn xoay người với tay hái quả Âm Minh đi.
Chính khoảnh khắc đó, tất cả vách nham thạch đều ầm ầm đổ xuống, có vô số quỷ hồn lao ra, một mảnh đen ngòm, số lượng khổng lồ, có tiếng gào thét cũng có tiếng khóc to, một mảnh vang rung trời.
“Đi”, Nguyệt Thần nói ngay.
Đột nhiên, Triệu Bân lại không trả lời.
Bởi vì, hắn lại trông thấy một bóng người quen thuộc trong số quỷ hồn đó.
Kia… Là phụ thân của hắn.
“Phụ thân”.