Nếu là thế thật, cô ta cũng đành chấp nhận.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến con của mình, cô ta mất mạng cũng chẳng sao cả.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Triệu Bân xuyên qua bức tường, dễ dàng đi vào địa cung.
Đập vào mắt là Lạc Hà có sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Bị thương sao?
Triệu Bân lập tức bước đến, một tay đặt lên đầu vai Lạc Hà, sức mạnh nguyên thần theo đó truyền vào trong người đối phương, ngay sau đó hắn lập tức được trạng thái hiện tại của Lạc Hà. Tu vi của Thiên Võ đỉnh cao đã giảm xuống Chuẩn Thiên, còn căn nguyên huyết mạch cũng trở nên mỏng manh vô cùng, dù giờ nó vẫn đang xói mòn.
“Báo ứng kiếp này!”, Lạc Hà mệt mỏi cười.
Hai mắt Triệu Bân híp lại nhìn bụng dưới Lạc Hà.
Không phải báo ứng kiếp này, là sinh linh nhỏ trong bụng Lạc Hà đang hấp thụ căn nguyên huyết mạch của cô ta nên tu vi bị giảm xuống, có thể nói là bị giáng cấp do sức mạnh suy giảm, nhưng tại sao lại xảy ra chuyện này?
“Sao lại thế?”, Triệu Bân nhìn Nguyệt Thần.
“Có một chuyện nên nói với ngươi”, Nguyệt Thần hít sâu một hơi: “Ngươi là thiên sát cô tinh”.
“Thiên sát cô tinh?”, Triệu Bân sửng sốt.
“Hai huyết mạch đặc biệt kết hợp với nhau có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, sinh linh mà các ngươi đang mang trong người là kẻ lạc loài, nó sẽ vô thức hấp thu sức mạnh trong cơ thể mẹ, bao gồm cả căn nguyên huyết mạch, linh lực, tu vi. Mặc dù chuyện này hơi nan giải, nhưng cũng không phải trở ngại lớn, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng của Lạc Hà, nhưng nếu có thêm mệnh cách thiên sát cô tinh của ngươi thì khó giải lắm!”
“Khó… giải?”
“Ngày đứa bé sinh ra sẽ là lúc Lạc Hà chết”.
Mặc dù không muốn nói câu này nhưng Nguyệt Thần vẫn nói.
Từ lúc mệnh cách của Triệu Bân thành cô tinh là đã khó giải rồi, dù cô ta còn tu vi hay thân phận là một vị thần toàn vẹn thì cũng không có khả năng thay đổi chuyện này chứ đừng nói tới việc cô ta còn đang trong trạng thái tàn hồn.