“Thiên Sát khắc mệnh cũng cần quá trình, cũng có giới hạn”, Nguyệt Thần từ tốn nói, giọng vẫn bình thản như trước: “Trong thời hạn nào đó, dù ngươi là mệnh cách thiên sát cô tinh, điều này cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng của người thân bạn bè, nhưng Lạc Hà là ngoại lệ, vì hai ngươi đã kết hợp với nhau, vì các ngươi đã dựng dục một sinh linh, tránh hay không, nói hay không cũng chẳng khác biệt gì”.
Triệu Bân trầm mặc, trong mắt ngấn lệ.
Từ lúc bắt đầu, nhân duyên của hắn và Lạc Hà đã định sẵn là một tử kiếp?
Tức khắc, cảm giác tội lỗi chưa từng có chiếm trọn lấy tâm thần hắn.
“Ta… còn bao lâu?”
Một lúc sau mới nghe Triệu Bân khàn giọng nói.
“Trong vòng chín ngày, ngươi phải rời khỏi đây!”, Nguyệt Thần thở dài, ẩn ý trong lời nói rất rõ ràng, chín ngày là một cực hạn, qua chín ngày, mệnh cách của thiên sát sẽ ảnh hưởng đến tính mạng người thân bạn bè
“Hiểu rồi!”, Triệu Bân rũ mắt xuống.
“Ngươi làm gì thế, chẳng phải chỉ là chuyện giảm tu vi thôi sao?”
Lạc Hà níu lấy tay Triệu Bân, dịu dàng như nước cười nói.
“Là do ta… làm quá!”, Triệu Bân gượng cười.
Ngày hôm nay, cuối cùng Lạc Hà cũng xuất quan.
Ngày hôm nay, hai người đi đến nơi ở của Phù Dung.
“Chuyện gì thế?”
Không ít người nhìn thấy Lạc Hà, ai cũng đều ngơ ngác.
Cả Đại Hạ đều thăng cấp, tạo thành hiện tượng, mà sao vị này lại giảm cấp bậc?
Đỉnh núi nhà họ Triệu.
Khói mây cuồn cuộn.
Triệu Bân mặc tạp dề đi vào phòng bếp.
Món ngon được bày ra trên bàn ăn dưới cây cổ thụ.
Không có quá nhiều người.
Chỉ có Triệu Bân, mẹ của hắn, Liễu Tâm Như và Lạc Hà, xem như gia đình bốn người.
Ồ không đúng! Nếu tính thêm thằng nhóc trong bụng Lạc Hà nữa thì là gia đình năm người.
Cảnh tượng vô cùng ấm áp.