Triệu Bân đưa mắt nhìn bốn phía thật lâu, một lần không gian thay đổi không lường trước đã đưa hắn đến cực nam Đại Hạ, chẳng lẽ muốn hắn đi lại từ đầu hay sao?
Dù thế nào đi nữa.
Hắn cũng phải nhìn kỹ nơi này trước khi rời đi.
Hắn nâng bước, đón gió đêm đạp hải triều mà đi.
Mãi cho đến khi bước lên một hòn đảo nhỏ thì hắn mới ngừng lại.
Nằm dưới một cây cổ thụ là một con hồ ly nhỏ, nó chính là cửu vĩ tiên hồ của Long Phi.
"Phải đi sao?"
"Ừm".
Hắn cũng ngồi xuống một lúc lâu.
Đêm đó, Long Phi đã táng thân ở đây.
Không biết đến khi nào thì hắn mới đứng dậy rồi biến mất vào trong màn đêm.
Thành Vong Cổ.
Quê hương của hắn.
Sau khi trải qua một phen chiến hỏa, tòa thành nhỏ này đã khôi phục sinh khí, mặc dù đêm đã dần khuya nhưng trên phố vẫn phồn hoa náo nhiệt, hắn khoác hắc bào lướt qua dòng người, không người nào biết hắn là ai, chỉ đơn giản là một người lữ khách.
Ở phía đối diện có một bóng hình xinh đẹp đang bước tới.
Người đó chính là Liễu Như Nguyệt cũng đang ở thành Vong Cổ.
Ân ân oán oán, chỉ còn một cái gặp thoáng qua.
Hửm?
Sau khi đi được một đoạn đường, Liễu Như Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt quét qua đám đông náo nhiệt.
"Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì", Liễu Như Nguyệt không nhìn nữa, quay lại rời đi.
Triệu Bân đã gặp lại rất nhiều bạn cũ, Dương Hùng, Lão Huyền Không, Lỗ Mãng, Lão Dương Đầu, Dương Đại, Võ Nhị...
Hắn không hề hiện thân, chỉ giống như một khách qua đường.
Đi đến trước phủ đệ Triệu gia, hắn lại dừng bước.
Sau chiến tranh.
Thiên hạ đại định, tứ hải thái bình, đã có người của Triệu gia lục tục trở về, trùng tu phủ đệ Triệu gia.
Hắn nhìn thấy Triệu Xuyên, lúc này đã là gia chủ của Triệu gia, hắn ta đã trùng tu lại tòa phủ đệ giống hệt trong trí nhớ của hắn, cũng ấm áp như trong trí nhớ, vừa nhìn thấy liền cảm thấy tinh thần dao động.
"Đồ nhi".
Nguyệt Thần đột nhiên lên tiếng khiến cho hắn bừng tỉnh.
Triệu Bân giương mắt nhìn vào thần thức.
Nguyệt Thần đã đứng dậy bước xuống khỏi mặt trăng.
“Ta… phải đi đây”, Nguyệt Thần cười nhẹ nói.
"Đi đâu?"
"Hồi Thần giới".
“Lên đường bình an”, Triệu Bân mỉm cười nói.
"Không quên sơ tâm, phương thành đại đạo".
Nguyệt Thần vươn tay trong ý thức vỗ nhẹ lên gương mặt Triệu Bân.