Ma Quân và Ma hậu đã rời đi, họ phải đi thăm thú nhân gian.
Hồng Uyên cũng đã rời khỏi, ông ta muốn đi xa một lần để nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
“Triệu Bân!”
Một ngày nọ, có tiếng gọi từ tận tâm can vang lên ở nơi cuối chân trời.
Liễu Tâm Như tỉnh lại rồi, nàng khóc nức nở nhưng chẳng có được hồi âm.
Nàng bỏ đi, theo sau nàng là Tiểu Kỳ Lân, nó cúi gằm đầu, ủ rũ.
Ngày ấy, nàng dọn ra khỏi thành Thiên Thu, đưa Phù Dung và Lạc Hà đang bị phong ấn trở về cố hương của Triệu Bân.
Cũng trong hôm đó, rất nhiều người khác cũng dọn đi.
Bạch gia, Nhan gia trở về Nam Vực, Tần gia về Đông Hải, Thiên Âm Các quay lại Tây Nhạc, Tư Không gia về bắc cương…
Ai ở đâu thì về lại nấy.
Mọi người đều rời đi, thành Thiên Thu rộng lớn trở nên trống trải hơn.
“Ngươi không đi sao?”. Ở cổng thành, Phượng Vũ nhẹ nhàng hỏi.
“Mệt rồi, ở đây nghỉ ngơi!”, Ma Tử uống một ngụm rượu.
Phượng Vũ mỉm cười rồi đi xa, cô ta phải đến thành Thương Lang, là nơi đầu tiên cô ta và Triệu Bân gặp nhau.
“Thế giới rất rộng lớn, bọn ta đi ngao du đây”.
Vương Trác và tên râu chữ bát vỗ vai Ma Tử rồi lập đội lên đường.
Đương nhiên Ma Tử không ngăn họ, hôm nào cũng có người rời đi, hắn ta cứ tiễn hết người này đến người khác.
Nhưng bọn họ đều sẽ quay lại.
Nếu có một ngày thành Thiên Thu gặp nạn, những người đó sẽ từ bốn phương kéo về chi viện nơi đây.
Hồng Trần lộ.
Lần đầu tiên Triệu Bân dừng lại, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Ở nơi đó có một cái cây, nói đúng hơn là một thân cây khô, không có một cái lá nào cả.
Hắn dùng hết thị lực để nhìn thì thấy có một người đang nằm tựa vào gốc cây ngủ thiếp đi.
Lúc đến gần, hắn khá bất ngờ khi biết đó là lão Phúc Thọ - một con người đáng thương, lão ta từng xin hắn một vò rượu để uống khi gặp ở tận cùng Đông Hải, lúc thọ nguyên sắp hết, lão ta từng lê thân già đến Hồng Trần lộ.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!