Triệu Bân dừng lại một lần nữa.
Cát vàng chảy dưới chân để lộ ra nửa bộ hài cốt, chắc cũng là người xông vào Hồng Trần lộ, chết ở đây vì kiệt sức, bị cát vàng vùi lấp, bị phong hóa bởi năm tháng, để lại sự nuối tiếc một đời.
Triệu Bân chắp tay bái lạy rồi tiếp tục lên đường.
Những ngày sau đó, hắn gặp được càng nhiều hài cốt.
Sa mạc bất tận không biết đã chôn vùi bao nhiêu người.
Triệu Bân không dừng lại nữa, để lại những người đi trước phía sau lưng.
Hoặc biết đâu chừng, tương lai sắp tới, hắn cũng sẽ trở thành một người trong số họ, cũng sẽ bị chôn thân trong sa mạc này.
“Tính nhẩm thời gian thì cũng sắp thấy máu rồi”.
Kẻ trừng phạt ở phàm giới nói với giọng đầy cảm xúc.
Thấy máu hay không thì Triệu Bân chẳng biết nhưng hắn đã nhìn thấy một ốc đảo.
Từ khi đặt chân lên Hồng Trần lộ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ có màu sắc không giống với sa mạc.
Thật sự là một ốc đảo, cây cối mọc um tùm, suối chảy róc rách, sinh khí dồi dào.
“Ảo giác”.
Triệu Bân lẩm bẩm, nguyên thần cũng rung lên theo.
Ốc đảo trong sa mạc lập tức biến mất tăm, hình ảnh sau đó vẫn lại là cát vàng tung bay, nhưng tận sâu trong đó lại ẩn chứa một luồng tà khí, chú ý kỹ thì còn có thể nghe được tiếng gào thét và khóc than.
Gió mạnh lập tức kéo đến.
Có một bóng người máu me be bét khắp người bò ra từ trong sa mạc, trông giống tà linh, cũng giống oán hồn, đôi mắt nhoáng lên ánh sáng lờ mờ, miệng chảy nước dãi màu máu, còn đáng sợ hơn cả ma quỷ dưới địa ngục.
“Yêu tụy”.
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn biết đó là thứ gì.
Trong Huyền Môn Thiên Thư có viết: Ác niệm của chúng sinh nhuốm máu trở thành tụy, là một loại tà vật có linh hồn nhưng lại không có tâm trí.
Gào!
Lúc hắn đang nhìn thì yêu tụy đã nhào tới với vẻ mặt hung dữ.
Nó không phải là một yêu tụy bình thường mà được âm sát bao trùm, huyết sát cuộn trào, chỉ xét về khí thế và phong thái thôi đã không thua kém gì Chuẩn Tiên của phàm giới rồi. Nó vẫn chưa đụng tới Triệu Bân thì miệng đã có huyết quang phóng ra còn mắt thì đã lóe tia lửa điện rồi.
Keng!
Triệu Bân vẫn tiến về trước, kiếm khí huyền hoàng phóng ra.
Yêu tụy vừa mới tấn công đến gần thì đã bị kiếm khí chém phải.
Nó thét chói tai, tràn đầy thảm thiết.
Tiếng gào khóc của nó như chứa một loại ma lực, kêu gọi càng yêu tụy đến.