Câu nói này tuy rất khẽ, nhưng Triệu Bân vẫn nghe thấy rất rõ.
Chỉ nhìn từ giọt máu này, bây giờ hắn quả thực không sở hữu huyết mạch đặc thù.
Nói cho đúng hơn, huyết mạch của hắn, bao gồm cả nguyên thần bản mệnh đang bị một thứ sức mạnh nào đó khóa lại. Thứ sức mạnh này rất thần bí, bẩm sinh đã đi kèm khả năng che giấu, người ngoài nhìn vào không nhìn ra được manh mối gì.
“Không có huyết mạch đặc thù, tại sao ta lại cảm thấy áp lực và đè nén đến vậy nhỉ”.
Khương Ngữ Linh vẫn đang lầm bầm, cô ta nhìn chằm chằm vào Triệu Bân, nhìn trộm hết lần này đến lần khác.
Cô ta đang nhìn, Triệu Bân cũng đang nhìn, đã vậy ánh mắt còn thâm trầm. Nha đầu này sở hữu huyết mạch đặc thù, vậy thì lạ lùng nhỉ, cùng cha sinh mẹ dưỡng, tại sao đại tiểu thư Khương gia không hề có huyết mạch đặc thù?
Nhìn lại Liễu Tâm Như và Liễu Như Nguyệt kìa, người sau bá đạo hơn người trước.
Thế nhưng, so với thể tiên linh và thể thiên linh thì huyết mạch của Khương Ngữ Linh kém hơn chút xíu. Nếu Liễu Tâm Như và Liễu Như Nguyệt sinh ra đã ở tiên vậy, vậy thì xét cùng thời kỳ chắc chắn sẽ mạnh hơn nha đầu này.
Thế nên mới nói.
Đầu thai cũng là một công việc đòi hỏi kỹ năng.
Phàm nhân dùng hết cả đời cũng chưa chắc đạt được một số cảnh giới, nhưng e rằng các cư dân “thổ địa” của tiên giới sinh ra đã chạm tới điểm đích của phàm nhân. Khương Ngữ Linh ở trước mặt hắn là một ví dụ điển hình.
“Lạ ghê”.
Khương Ngữ Linh nói rồi trả giọt máu của Triệu Bân trở về.
Tiện thể, cô ta còn dùng một luồng tiên lực giúp Triệu Bân điều trị vết thương.
“Ngươi có biết nơi nào có đèn Trường Minh”, Triệu Bân khẽ hỏi.
“Không biết”, Khương Ngữ Linh trả lời rất tùy tiện: “Đó là vật của Huyền Dị đấy”.
“Đúng rồi, ngươi tên là gì”.
“Triệu… Triệu… Triệu Tử Long”.
Triệu Bân nói rồi quay lưng sải bước đi, đại tiểu thư Khương gia đã hạ lệnh đuổi khách rồi, hắn đâu thể ăn dầm nằm dề ở Khương gia được nữa. Hắn có thiếu gì tiền, ngoại trừ số tiền để lại cho thân hữu, vẫn còn mấy trăm triệu cơ mà? Ra ngoài tìm chỗ nào đó ở tạm chẳng khá hơn sao? Quan trọng nhất là, hắn muốn ra ngoài xem thử.
“Đi đâu thế?”, Khương Ngữ Linh lại lôi Triệu Bân về.
“Tất nhiên là về nhà”, Triệu Bân nghiêm túc đáp.
“Đánh ta bán thân bất toại mà định bỏ đi như thế à?”
“Đợi khi ta tìm thấy cố hương, chắc chắn sẽ báo đáp ân tình của tiên tử và Khương gia”.
“Lỡ như ngươi chạy mất thì sao?”, Khương Ngữ Linh lườm hắn.
“Hay là… ta đền ngươi ít tiền thuốc men nha?”, Triệu Bân thăm dò.