Hai mắt Triệu Bân lóe lên tia sáng, việc cấp bách lúc này là tìm một nơi yên tĩnh để phá giải phong ấn trên người, sau đó là có thể lập tức thành tiên.
Hắn dừng lại trước một quầy hàng.
Mặc dù quầy không lớn nhưng lại bày ra đầy bảo bối. Tất cả đều là vật liệu tốt để đúc binh khí như tiên thiết, thiên tinh, ngọc cương… Mỗi một khối đều lóe ra ánh sáng chói mắt. Nếu đem chúng xuống phàm giới, toàn bộ đều là báu vật vô giá, đến cả người từng trải như hắn mà nhìn thấy cũng phải thèm thuồng. Mua được đống này về luyện vào Long Uyên thì nó chắc chắn có thể lột xác thành kiếm tiên.
“Có vừa ý món nào không?”
Ông chủ sạp hàng lại là một ông già thô lỗ, chẳng thèm nhìn Triệu công tử cái nào, đầu cứ cắm cúi vào trong quyển sách cổ, giọng nói điềm nhiên không cảm xúc. Chỉ là một tên cảnh giới Chuẩn Tiên thôi, ông ta thật sự chẳng cảm thấy hứng thú với đối phương, nhìn dáng vẻ rách rưới kia, chắc cũng không phải người giàu có gì.
“Cái này bao nhiêu tiền?”, Triệu Bân cầm một miếng huyền thiết lên.
“Năm trăm!”, ông già thô lỗ vẫn không ngẩng đầu lên mà chỉ lạnh lùng đáp.
“Rẻ vậy sao?”, Triệu Bân ngây ra.
Hắn vừa thốt ra thì ông già thô lỗ liền bất giác ngước mắt lên, tên nhóc này giàu vậy sao?
“Đống này…. Ta lấy hết!”
Triệu công tử hào phóng vung tay, đập một cục ngân phiếu lên trên sạp hàng.
Lần này đến lượt ông già thô lỗ ngây ra, phải mất vài giây ông ta mới nhìn cọc ngân phiếu rồi liếc sang Triệu công tử: “Ngươi dùng ngân phiếu của người phàm mua bảo bối thần tiên của ta thì thích hợp sao?”
“Sao hả? Không dùng được à?”
“Ngươi nói xem? Cầm về đi!”
“Vậy chỗ này… dùng gì để mua đồ?”
“Cút!”
Ông già thô lỗ lớn tiếng mắng, nổi giận đùng đùng, muốn đánh Triệu Bân, ông ta bày sạp cả một ngày, chưa bán được thứ gì, giờ gặp phải một tên tới đùa cợt mình như thế, Chuẩn Tiên thời nay đều không biết xấu hổ tới vậy sao?
Triệu Bân bị mắng một trận, rời đi với sự thảm hại.
Hắn lại chạy đến trước một quầy hàng, không phải để mua đồ mà là để xem người ta mua đồ, bọn họ không phải dùng ngân phiếu hay vàng bạc mà là dùng một loại đá trong suốt lấp lánh có hình chữ nhật, to bằng nắm tay trẻ con, nghe người ở đó nói nó gọi là tiên thạch, là tiền tệ thông dụng ở tiên giới.
Xấu hổ thật!
Triệu công tử ôm lốc ngân phiếu của mình, đi đến đâu xấu hổ đến đó. Hắn đem theo mấy trăm triệu, thế mà đến đây lại thành giấy lộn, “đại gia” chốn nhân gian như hắn quay lại thành kẻ hai bàn tay trắng ở chốn này rồi. Sớm biết thế này thì hắn đã đến tìm kẻ trừng phạt để mượn ít lộ phí của nhà tiên rồi, ít nhất cũng không đến nỗi phải lang thang đầu đường xó chợ thế này.
Đi đâu kiếm tiền đây?
Triệu Bân khoanh tay, vừa suy nghĩ vừa quan sát xung quanh.
Không biết vì sao, những người đi trên phố bất chợt biến thành đối tượng bắt cóc tống tiền trong mắt hắn, không chừng tóm đại một tên là có thể kiếm được cả đống tiên thạch, lúc ở nhân gian hắn toàn phát tài bằng cách đó.
Nhưng hắn chỉ nghĩ vậy rồi thôi.