Khương Ngữ Linh kéo Triệu Bân rời khỏi đường lớn, vọt vào đường nhỏ trên núi.
Cho dù là đường nhỏ trên núi nhưng bóng người qua lại vẫn rất nhộn nhịp.
Nơi này là thành Nam Thiên, diện tích rộng lớn, trong thành có linh sơn, đường nhỏ trên núi cũng phồn hoa, con đường nào có cảnh sắc xinh đẹp và khói sương vấn vít, tiên khí ẩn mình khắp nơi, luôn có thể trông thấy đình đài lầu gác, cũng không thể thiếu được các sạp hàng và cửa hiệu, ai nấy hô hào ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.
“Tới nơi đó rồi, đừng nói năng lung tung đấy”.
Khương Ngữ Linh nói rất nhiều, suốt dọc đường không ngừng dặn dò.
Trong lúc nói chuyện, nha đầu này vẫn túm chặt lấy Triệu công tử, chỉ sợ trong lúc bản thân lơ đễnh, hắn lại chạy mất tăm mất tích.
Triệu Bân vốn không tình nguyện lắm, nhưng nghe thấy lời này lại không muốn chạy nữa.
Rất hiển nhiên, nơi mà Khương Ngữ Linh dẫn hắn tới ẩn giấu một vị nào đó không dễ chọc vào. Nếu đã là lão tiền bối, chắc hẳn hiểu nhiều biết rộng, chưa biết chừng người này biết đôi chút về đèn Trường Minh và Đại La Tiên Tông.
Ơ?
Ở góc ngoặt trên núi, Triệu Bân đột nhiên đứng sững lại.
Nơi này có một sạp hàng nhỏ, do một thiếu niên bày bán, bên trên toàn là binh khí.
Triệu Bân nhìn chằm chằm vào một thanh kim đao, nó sáng choang dưới ánh trăng, rõ là một binh khí hung hãn, nhưng thứ đáng quý hơn cả thanh kim đao này là một chữ cổ được khắc trên đó - Độn Giáp Thiên Tự.
“Sắp dọn quầy rồi, ưng ý với món nào, ta để rẻ cho ngươi”, thiếu niên mỉm cười nói.
“Thứ này bao nhiêu tiền?”, Triệu Bân cầm kim đao kia lên, lật qua lật lại nhìn tới nhìn lui.
“Tám trăm”.
“Bốn trăm”.
“Năm trăm”.
“Thành giao”.
Thiếu niên mỉm cười tươi tắn, phong thái cũng dứt khoát.
Triệu công tử ho khan một tiếng, nhìn sang Khương Ngữ Linh.
“Làm gì đấy?”, Khương Ngữ Linh gặm một miếng linh quả.