"Tiền bối đã từng nghe nói tới Đại La Tiên Tông chưa?"
Triệu Bân cầm quân cờ, nhỏ giọng hỏi thêm một câu.
"Ở tinh vực nào vậy?", ông già đầu bạc nhấp một ngụm trà rồi nói.
"Chuyện này..." Triệu Bân ho khan một tiếng, sao hắn có thể biết được chuyện này chứ!
Ông già đầu bạc không nói gì.
Trong Tiên giới có vô số tinh vực, trong mỗi một tinh vực lại có vô số cổ tinh, trên mỗi một cổ tinh lại có vô số dòng truyền thừa, tùy tiện hỏi lão ta về một thế lực thì lão ta đúng là thực sự không biết.
Hoặc cũng có thể do lão ta kiến thức nông cạn cho nên không biết.
Đừng nói đến lão ta, ngay cả những vị Thần bình thường cũng chưa chắc đã đi hết từng ngóc ngách của Tiên giới này.
Triệu Bân không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ yên lặng tiếp tục đánh cờ.
Đào Tiên Hồn Tâm vô cùng trân quý, bên ngoài hoàn toàn không có bán, thắng ván cờ này xem ra còn dễ hơn đi làm một đống nhiệm vụ để có được nó, hơn nữa cũng không nhất định phải thắng, chỉ cần kéo dài đến bước một trăm là được, điều quan trọng là chuyện này không có gì nguy hiểm.
Hắn cũng không hoàn toàn gặp bất lợi trong chuyện đánh cờ.
Chỉ không biết đạo hạnh của đối phương sâu tới đâu.
"Tiểu Tiên nhân này thật không tệ".
Ông già đầu bạc thầm cười trong lòng, không khỏi liếc mắt nhìn Triệu Bân, Tiên nhân bình thường chắc chắn không thể theo kịp nước cờ của tên nhóc này, nếu như ván cờ này là chiến trường thì tên tiểu bối trước mặt lão ta chính là đại soái một phe, hắn sừng sững như núi lớn, mặt không biến sắc, có thể tĩnh tâm ngồi đánh cờ như vậy thì tâm thái của hắn quả thật rất đáng quý.
Thế đã là gì?
Triệu công tử trước kia còn từng ngồi đối diện một vị Thần.
Khí chất của ông già đầu bạc này so với kẻ trừng phạt vẫn còn kém xa vạn dặm.
Một người đã từng trải qua vô số chuyện lớn thì tất nhiên sẽ không nao núng trước những chuyện bình thường.
"Bước thứ tám mươi tư".
Khương Ngữ Linh lại đếm bước, hơn nữa tinh thần còn vô cùng phấn chấn, trước mắt chỉ còn mười sáu bước nữa.
Hôm nay cho dù là ông già này nhường cũng được mà Triệu Bân có thể tự dựa vào thực lực của mình chống đỡ được cũng tốt, dù sao cô ta nhất định cũng phải được ăn đào.
“Ván cờ chỉ mới thực sự bắt đầu”, ông già đầu bạc nhàn nhạt nói, lão ta đã triển khai trận trượng, trong mười sáu bước đi còn lại lão ta sẽ từng bước đẩy đối phương đến tình thế tuyệt vọng, mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của lão ta.
Nói xong lão ta lại hạ cờ.
Đột nhiên trên bàn cờ lại nổi lên một loại khí uẩn vô hình, Khương Ngữ Linh không thể cảm nhận được nhưng Triệu Bân lại có thể cảm nhận được từng đợt sát khí đang dâng lên. Đó không phải là sát khí của ông già đầu bạc mà là sát khí trong bàn cờ này.