Từ lúc ngồi xuống, tay của tên này đã nhanh đến lạ, món ăn nhẹ trên bàn trà, rượu linh quả đều bị cậu ta cuỗm đi kha khá, biết thì nói là tới nghe giảng đạo, không biết còn tưởng cậu ta tới kiếm cơm ăn.
“Chúng ta đều là người có văn hóa, ngươi có thể e dè một chút được không”.
Miệng thì nói thế nhưng tay Triệu Bân cũng tiện thể lấy mấy miếng trái cây.
“Để có được hai tấm thiệp này, ta phải bỏ ra kha khá tiền đấy? Ta phải ăn lại cho đủ”, kẻ gây rối nhét đầy miệng, chẳng những thế, mỗi tay còn cầm một quả, ai đi ngang cũng phải liếc mắt nhìn, đứa nhỏ này, chắc không phải là quỷ đói đầu thai đấy chứ!
Đang nói hăng say.
Thì lại có người lên đến.
Đó là hai bóng hình hết sức xinh đẹp, người thì lạnh lùng cao quý, kẻ lại tinh quái đáng yêu, cẩn thận nhìn lại, đó chính là Khương Ngữ Nhu và Khương Ngữ Linh, hai đóa hoa tươi nhà họ Khương, đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Có rất nhiều thanh niên tài tuấn nhào tới.
Nói là tán gẫu nhưng thực chất là cưa gái.
Kết thân với gia tộc nhà họ Khương cũng không tệ lắm.
Khương Ngữ Nhu là người biết đạo lý đối nhân xử thế, tán gẫu đôi ba câu là điều không thể thiếu.
Khương Ngữ Linh lại tranh thủ lúc tỷ tỷ nói chuyện với người khác, lẻn đi mất. Một khi đã không có ai trông chừng nữa, cô ta hệt như ngựa hoang mất cương, biến mất không còn bóng dáng, khi thấy Triệu Bân thì hai mắt sáng rỡ.
“Tại sao các ngươi lại tới đây”.
“Sao, bọn ta không được tới hả?”, kẻ gây rối bĩu môi.
“Đây là Khương Ngữ Linh”, Triệu Bân thuận miệng nói.
"Tiểu tỷ tỷ, ta…”, kẻ gây rối nhanh chóng đứng lên, giẫm lên bàn đi tới, nhưng bước chân không vững nên ngã sấp xuống, lại mò dậy, sau đó xoa tay, mặt người hơ hớ: “Ta cũng tới để tham gia luận võ kén rể, tỷ có vừa mắt ta không”.
“Ta không thích mấy đứa lùn tịt đâu”, Khương Ngữ Linh lắc đầu.
“Ta có thể cao lên mà", kẻ gây rối vỗ ngực, giọng nói vẫn còn mùi sữa.
“Chờ ngươi lớn rồi tính sau!”, Khương Ngữ Linh giơ tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của kẻ gây rối, cũng tiện thể ngồi xuống, nhìn Triệu Bân như xem xiếc khỉ. Cái tên này, ăn linh đan diệu dược gì hả? Sao lại lên tới tầng thứ sáu rồi, nếu cố thêm chút nữa, chắc sẽ đuổi kịp cô ta mất.
“Trả tiền cho ngươi này”, Triệu Bân lấy một ngàn linh thạch ra, mượn năm trăm, trả gấp đôi.
“Có vay có trả thì lần sau mượn sẽ dễ hơn”, Khương Ngữ Linh cười hì hì, không khách sáo nhận lấy.
“Ta hỏi thăm chuyện này nhé”, Triệu Bân ngồi lại gần, tiện tay lấy một miếng trái cây, mở miệng hỏi: “Có phải tất cả trận Tinh Không ở Bắc Đẩu Tinh đều tạm dừng truyền tống đến Bắc Cực Tinh rồi không”.
“Bên kia đang đánh trận mà? Hơn trăm tông môn lao vào đánh nhau, động tĩnh lớn lắm”, Khương Ngữ Linh cắn một ngụm linh quả: “Bắc Đẩu Tinh gần Bắc Cực Tinh, khá nhiều trận Tinh Không mở ra rồi bị ảnh hưởng nên mới phải tạm dừng truyền tống, ta nguyên ngươi đừng chạy tới đó, đâu đâu cũng là khói lửa chiến tranh”.