Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

Triệu Bân mỉm cười, lại đặt Hỗn Nguyên Châu vào đan hải.  

 

Thế nhân không lừa hắn, viên ngọc này quả thật có thần hiệu tôi luyện Tiên lực, sau một thời gian dài căn nguyên tiên lực của hắn lại càng trở nên thuần túy, nguồn năng lượng có thể sử dụng để đối chiến với kẻ khác cũng càng trở nên hùng hậu hơn.  

 

Sáng sớm.  

 

Ánh nắng ấm áp tràn xuống thành Nam Thiên tô điểm thêm vẻ bình yên cho tòa Tiên thành này.  

 

Triệu Bân ngồi khoanh chân tu luyện cả đêm cuối cùng cũng đã mở mắt ra, sau khi tôi luyện Tiên lực qua một đêm thì cảnh giới cũng đã được củng cố.  

 

Liếc nhìn kẻ phá rối, cậu ta vẫn còn đang bế quan ngộ đạo.  

 

Hắn không quấy rầy, chỉ tiện tay lấy ra trang phục và đạo cụ vẽ bùa.  

 

Thành Nam Thiên này e rằng không thể rời khỏi được nữa, chỉ có quỷ mới biết có bao nhiêu người đang theo dõi hắn, nếu như là Huyền Tiên thì còn đỡ, chứ nếu như là người có đại thần thông thì ai lại rảnh rỗi muốn chạy ra ngoài tìm kích thích chứ!  

 

Hắn còn đang chờ trận Tinh Không mở ra.  

 

Trong thời gian chờ đợi thì hắn cũng không thể nhàn rỗi.  

 

Phải vẽ càng nhiều bùa càng tốt.  

 

Đồng thời cũng phải kiếm càng nhiều tiền càng tốt.  

 

Cho dù có chậm một chút nhưng vẫn có thể tích tiểu thành đại.  

 

"Tử Long đạo hữu có ở đây không?"  

 

Hắn còn chưa bắt đầu vẽ thì đã nghe thấy tiếng gọi truyền đến từ bên ngoài tiểu viện.  

 

Triệu Bân phất tay giải cấm chế của tiểu viện.  

 

Một thanh niên bước vào, người này có tu vi Huyền Tiên, một thân y phục trắng không nhiễm bụi trần, ánh mắt trong vắt, khí tức lạnh lùng, vừa nhìn liền biết hắn ta là một người tu đạo không tranh đấu với thế gian.  

 

“Ngươi là…?”, Triệu Bân quét nhìn hắn từ trên xuống dưới, xác nhận mình chưa từng gặp qua người này.  

 

“Tên ta là Khổng Sinh, là đồ nhi của Nam Thiên chân nhân”, thanh niên mỉm cười nói.  

 

"Xin thứ lỗi, trí nhớ của ta tệ quá".  

 

"Sư tôn bảo ta tới đây để mời đạo hữu dời bước qua đó đánh cờ".  

 

“Được thôi”, Triệu Bân cười khan một tiếng sau đó phất tay thu trang phục cùng đạo cụ vẽ bùa lại.  

 

Xem ra lão Nam Thiên là một người cứng đầu. Lần trước lão ta xem thường hắn để cho hắn chống đỡ được qua trăm nước cờ cho nên hôm nay liền muốn tính sổ hay sao?  

 

Tiền bối đã đích thân mời, sao hắn có thể không đi được?  

 

Nói không chừng lần này hắn còn có thể thắng thêm một quả Đào Tiên Hồn Tâm.  

 

Chuyện này xem ra còn có thể kiếm tiền nhanh hơn chuyện vẽ bùa.  

Hai người một trước một sau rời khỏi tiểu viện.  

 

Triệu Bân nhất tâm nhị dụng, vừa đi vừa ngộ đạo.  

 

Người thanh niên tên Khổng Sinh này cũng có vẻ là một người hiếu học, hắn ta còn đang ôm theo một bộ sách cổ vừa đi vừa đọc, chỉ thỉnh thoảng ngước mắt lên và nở một nụ cười hối lỗi với Triệu Bân như thể đang muốn nói: đã làm chậm trễ đạo hữu rồi, xin đừng trách.  

Nhấn Mở Bình Luận