Pháp khí bản mệnh vỡ nát!
Lương Khâu bị phản phệ nặng.
Sau đó thì bị Triệu Bân khống chế.
“Lương huynh!”
“Ngươi lại thua rồi!”
Chữ “lại” đó của Triệu Bân dùng rất hợp.
Tính luôn hai trận trước, lần này Lương Khâu đã thua trận thứ ba rồi.
Hội trường náo nhiệt chìm vào im lặng, thánh tử Vấn Tông chưa từng bại trong tay ai cùng cấp nhưng lại thua một tiểu Tiên Nhân tầng sáu, hơn nữa hắn ta còn dùng đến sức chiến đấu bán bộ Động Hư.
A…
Đương nhiên Lương Khâu không cam tâm mà còn muốn đứng dậy đánh tiếp.
Nhưng ngặt nỗi, Triệu Bân đã phong ấn chặt tên này từ trong ra ngoài, dù Lương Khâu có giằng co thế nào thì cũng khó mà thoát ra được sự kiềm kẹp, bởi phản phệ tác động đến căn cơ nội lực nên khí huyết tụt dốc cực nhanh.
Phụt!
Lương Khâu thở dốc rồi ngất lịm đi.
Cảnh tượng sau đó khá thu hút, Triệu Bân lục tìm khắp người hắn ta, nào là túi tiền, trang sức… Chỉ cần là thứ có thể lấy, hắn đều không khách sáo. Nếu không phải vì là chốn đông người thì chắc hắn cũng lột sạch cả bộ quần áo đó của Lương Khâu rồi, đem đến tiệm tạp hóa cũng có thể đổi được tiền tiêu mà.
Khán giả bên dưới thấy vậy thì đều nhếch mép.
Chắc tên này quen với mấy chuyện cướp gà trộm chó lắm rồi.
“Thằng nhóc, ngươi dám…”, hai trưởng lão của Vấn Thế Tông hét hớn, lập tức nhảy ra ngăn cản, thua thì thua nhưng không thể để mất mạng được, bằng không lúc quay về tông môn, hai người đều sẽ khó thoát được tội chết.
Ầm!
Choảng!
Hai người họ muốn xông lên nhưng lại bị kết giới trên sàn đấu chặn lại, cứ như tông phải tấm thép. Đó là quy tắc của chiến đài Nam Thiên, chỉ cần người thi đấu không bước xuống thì không ai có thể lên, liều mạng xông lên cũng được, để coi ai đau cho biết, giống như hai lão già này, tông vào đến mức lỗ đầu chảy máu.