“Tiền bối, người có phái hóa thân của mình đến trần gian không?”, Triệu Bân khẽ hỏi.
“Sao lại hỏi như thế?”, Vũ Hoa Tiên khẽ mỉm cười, bất giác thấy hứng thú.
“Vãn bối cũng từng phái hóa thân vào phàm giới, từng gặp một người giống hệt như tiền bối!”, Triệu Bân lại diễn. Hắn nghiêm túc nói xằng nói bậy, đơn giản là vì muốn gài Vũ Hoa Tiên nói thật mà thôi.
“Với tu vi của ngươi mà cũng có thể có hóa thân sao?”, Vũ Hoa Tiên mỉm cười nhìn Triệu Bân.
“Vãn bối có bí thuật độc môn!”, Triệu Bân nói rất chân thành. Đây cũng là lời nói dối, với đạo hạnh và cảnh giới hiện tại của hắn thì đúng là không thể tạo ra hóa thân, thế càng không cần phải nói đến việc phái hóa thân đến phàm giới. Nhưng hắn là người có thể đạt tượng vàng Oscar thì với chút chuyện nhỏ thế này, hắn đã chuẩn bị sẵn mấy cái cớ hợp lý rồi.
“Vậy thì lão thân thật sự đã đánh giá thấp tiểu hữu rồi!”, Vũ Hoa Tiên mỉm cười.
Còn về phần hóa thân, bà ta không nói thêm gì, mà đối phương không nói thì Triệu Bân cũng không tiện hỏi thêm, tùy tiện nghe ngóng chuyện hóa thân của tiền bối là phạm vào điều kiêng kỵ, nếu còn không biết điều, đó là rảnh rỗi sinh nông nỗi tự tạo phiền phức.
Nếu đã đến làm khách.
Thì sao có thể không được đãi tiệc.
Thật ra cũng không bao nhiêu người trong bữa tiệc, chỉ có Vũ Hoa Tiên, Khương Vấn Thiên, Khương Ngữ Linh, Khương Ngữ Nhu và gia chủ hiện tại của Khương gia - Khương Tiêu cũng như vợ của ông ta là Niệm Kiều. Bữa tiệc tối như vậy lại khiến Triệu Bân thấy mất tự nhiên, ánh mắt của mấy lão tiền bối ở đó nhìn hắn có vẻ không bình thường.
“Tiểu hữu đã có vợ chưa?”, Khương Vấn Thiên cười hỏi hỏi.
“Có rồi!”, Triệu Bân mỉm cười, không giấu giếm.
“Ngươi… Có vợ rồi sao?”, Khương Tiêu và Niệm Kiều đều ngẩn ngơ vì lời đáp.
“Có rồi!”, Triệu Bân lặp lại một lần nữa.
“Ngươi thật sự thành thân rồi à?”
“Ta không được có vợ sao?”
“Sao không nghe ngươi nói?”
“Ngươi cũng đâu có hỏi ta đâu!”
Buổi tiệc… có vẻ như chỉ thuộc về Khương Ngữ Linh và Triệu Bân, những người khác đều bị gạt ra ngoài, hai người không ngừng ríu rít. Trông cả hai không giống một đôi mà như cặp anh em tốt, họ không hề quan tâm bữa tiệc tối nay có ý nghĩa gì, nói hai người họ vô tư thì không thể nào chuẩn hơn được nữa.
Triệu Bân là một nhân tài, sao có thể không có vợ chứ?
Khương Ngữ Linh thì thế nào, cô ta là người có lý tưởng, quyết tâm trở thành nữ thần giống như Nguyệt Thần, còn chuyện thành thân, ai thích thì cứ cưới, còn cô ta chắc chắn không, nếu không phải bị ép buộc thì quỷ mới đi tỷ võ chiêu thân.
Không biết Triệu Bân rời khỏi Khương gia lúc nào.
Mấy người Khương Vấn Thiên ngượng ngùng dùng bữa, bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn lời thoại, muốn tìm một chàng rể tốt cho nhà họ Khương, ai ngờ Triệu Tử Long đã có vợ, thế này thì chẳng thể mở lời rồi.
“Không thể cưỡng cầu!”, Vũ Hoa Tiên khẽ nói, bà ta nghĩ rất thoáng.
“Cũng đúng!”, Khương Vấn Thiên lắc đầu, mỉm cười, con cháu tự có phúc của chúng.
“Nghe nói ông đã bị đánh à?”, Vũ Hoa Tiên mỉm cười nhìn Khương Vấn Thiên.
“Tối nay lão phu rất bực bội!”, Khương Vấn Thiên vươn tay ôm lấy vợ.
Cứ đợi đấy, đợi ông ta sinh thêm đứa nữa thì việc đầu tiên là sẽ gửi thiệp mừng cho hai lão già đó. Không! Một đứa có vẻ chưa đủ, cố gắng mỗi năm một đứa, mẹ kiếp, cho các ngươi tức chết luôn.