Hai người này cứ lén la lén lút như ăn trộm vậy.
Mỗi khi có thị vệ tới tuần tra, hai người này cực kỳ ngoan ngoãn, đợi khi thị vệ đi xa rồi lại chụm đầu với nhau. Ông ta cần rượu của hắn, ông ta truyền tiên quyết tử phủ cho hắn, giao dịch cứ thế mà tiến hành.
Tới nửa đêm.
Hai người mới thôi lầm bầm.
Ai cũng nhận được thứ mình cần.
Triệu Bân lấy được bí pháp.
Lão Thương Mộ lấy được rượu ngon, lúc này đang ôm bầu rượu uống cho thỏa thích. Trong nhà ngục này, có một hớp rượu ngon sướng hơn mọi thứ trên đời, ông ta nín nhịn ghê lắm, bao nhiêu năm rồi không có ai mời ông ta một hớp rượu.
“Hay quá!”
Sau một hồi cảm ngộ, Triệu Bân kinh ngạc hô lên trong lòng.
Vị lão bối này thú vị đấy, tiên quyết tử phủ mà ông ta truyền dạy cho hắn quả thực có hiệu quả thần bí mở tử phủ trước tu vi. Không biết nhân tài nào sáng tạo ra bí pháp, đúng là đi tắt đón đầu, dù mới chỉ ở cảnh giới Tiên Nhân cũng có thể mở tử phủ.
Chuyến đi này không uổng rồi.
Chưa gặp được Ngụy Hồng đã nhận được cơ duyên.
Nhắc đến Ngụy Hồng.
Ngụy Hồng tới tìm hắn thật.
Thấy vậy, lão Thương Mộ đang thong dong uống rượu vội vàng trốn vào góc tường, các phạm nhân khác cũng không khác gì lắm, đến độ tên quản ngục tính tình nóng nảy trông thấy Ngụy Hồng đến cũng lập tức nín thít, như thể biết được thủ đoạn của tên này. Nếu hắn ta không vui, họ sẽ sống không bằng chết.
“Tử Long đạo hữu, đã lâu không gặp”, Ngụy Hồng ngó lơ những người khác, chỉ mỉm cười với Triệu Bân.
“Nói thật lòng, ta chẳng muốn gặp ngươi cho lắm”, Triệu Bân chỉ mải uống rượu, không ngó ngàng gì tới Ngụy Hồng.
“Nhưng ta… thực sự thích ngươi lắm rồi”, Ngụy Hồng không thèm giả bộ nữa, nở nụ cười nham hiểm.
“Tới đây chỉ để nói câu này?”, Triệu Bân rất bình thản.
“Tất nhiên là có việc rồi”, Ngụy Hồng lấy chiếc nhẫn ma ra: “Mở cấm chế của nó đi”.
“Đó là bảo bối của ta, không thể nào để ngươi lấy được”, Triệu Bân ung dung đáp.