Quan trọng hơn là Triệu công tử đi rất nhanh, dù đang bắt giữ Ngụy Hồng làm con tin nhưng tốc độ của hắn vẫn nhanh như chớp, phía sau còn có bóng người mênh mông tràn theo như thủy triều, có người đến xem kịch hay, cũng có người căng thẳng theo dõi cục diện.
Trung tâm thành.
Trận Tinh Không đã được mở ra.
Triệu Bân đưa Ngụy Hồng đến tế đàn, đứng ở bên cạnh đại trận, hắn như một vị đế vương nhìn xuống mặt đất phía dưới, bên dưới có rất nhiều cường giả nhưng không có kẻ nào dám hành động hấp tấp.
“Thả người”, Ngụy Thường Viêm tức giận hét lên, đã không thể kìm được sát khí nữa.
“Người ở bên trong... đi ra ngoài đi”, Triệu Bân không nhìn Ngụy Thường Viêm mà liếc nhìn trận Tinh Không, hắn biết bên trong có một người đang ẩn thân, đó là một cường giả cảnh giới Thái Hư, mục đích của người đó cũng rất rõ ràng, chính là chờ để tập kích hắn. Mặc dù người đó đã ẩn thân rất kỹ nhưng cũng khó tránh khỏi thiên nhãn của hắn.
Ông!
Thật sự đã có một người bước ra khỏi trận Tinh Không.
Triệu Bân không đoán sai, đó quả nhiên là một cường giả Thái Hư. Ánh mắt của người đó nhìn Triệu Bân lộ ra vẻ kỳ quái, cảm tri lực của tên nhóc này thật sự quá khủng bố! Ông ta đường đường là cường giả Thái Hư mà lại bị một tiểu Tiên Nhân bắt được khí tức.
Chậc chậc!
Những người chứng kiến cũng vô cùng thổn thức.
Ngụy Thường Viêm đúng là mưu mô xảo quyệt, không ngờ ông ta lại phái người chờ Triệu Tử Long ở trong trận Tinh Không. Đáng tiếc, mưu mô đó đã bị Triệu Tử Long phát hiện! Nếu như hắn không phát hiện mà bước vào trận thì không bị bắt lại mới là lạ.
"Thả người".
Sắc mặt Ngụy Thường Viêm vô cùng dữ tợn, lại quát lớn một tiếng.
Triệu Bân lúc nào cũng có đạo đức nghề nghiệp, hắn vừa lui vào trận Tinh Không thì đã một cước đá văng Ngụy Hồng ra ngoài. Hắn dùng lực mạnh đến mức phá vỡ căn cơ của Ngụy Hồng, thanh âm vỡ nát vang lên nghe vô cùng đau đớn.