Bầu trời sao.
Mênh mang vô tận.
Triệu Bân như một hạt cát lao đi trong bóng tối, đốm sáng ở Bắc Cực Tinh chính là điểm đích của hắn.
Hắn vẫn không rảnh rỗi, dọc đường liên tục nhìn vào tử phủ.
Đây là thế giới nhỏ trong cơ thể hắn, khí sinh linh dồi dào đến lạ thường.
Đùng!
Khi hắn đang nhìn thì đột nhiên trông thấy một vết nứt lớn của không gian.
Triệu Bân vô thức liếc qua, trông thấy một người đầm đìa máu tươi nhảy ra khỏi vết nứt, cũng không biết là hứng chịu quá nhiều vết cắt từ không gian hay bị người ta đánh cho thê thảm mà từ đầu đến chân toàn là máu.
Binh!
Bầu trời đầy sao bị nện cho nổ đì đùng, khí vận đáng sợ lan ra xung quanh.
Triệu Bân chịu ảnh hưởng, hắn bị hất văng ra ngoài.
Trong lúc văng ra mới trông thấy hóa ra đó là lão trọc đầu, trên tay còn cầm một thanh kiếm bằng vàng sáng bóng.
“Cuồng Anh Kiệt, mẹ kiếp, ngươi bị điên hả!”
Tiếng chửi ầm ĩ của lão trọc đầu vang vọng khắp bầu trời.
Có lẽ vì gã đã dùng sức quá đà, cũng có thể là vết thương quá nặng nên sau đó phun ra một búng máu to.
“Không gian biến động ư?”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Chuyện này, hắn đã gặp ở phàm giới mấy lần rồi.
Chắc hẳn lão trọc đầu kia đến từ một nơi rất xa xôi, bị dịch chuyển tới bầu trời này.
Điều này không quan trọng.
Quan trọng là lão trọc đầu kia rất mạnh.
Nhìn khí vận của lão, có vẻ là cảnh giới Động Hư, còn Động Hư tầng mấy thì hắn không thấy rõ lắm.
Tóm lại.
Kẻ này không trêu vào được.
Cứ đi là tốt nhất.
Triệu Bân tránh tinh không đó, lướt ra bằng tốc độ cao nhất.
Đi xa lắm rồi mà hắn vẫn loáng loáng nghe thấy tiếng chửi bới của lão trọc đầu.
Hắn không dám chậm trễ, điên cuồng bay hết ba ngày trời.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!