Cứ gặp phải những lúc như thế này, kỹ năng diễn xuất của hắn cực kỳ đặc sắc, gương mặt lộ vẻ kinh hoàng. Đánh trận cần dùng đầu óc, không khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, hắn làm sao tuyệt địa phản sát được?
Hắn diễn quá giỏi, lão già thứ ba thực sự không hề phòng bị.
Nghĩ cũng phải, một Tiên Nhân thì gây ra được bao nhiêu sóng gió chứ.
Triệu Bân vẫn bất động, đang chuẩn bị đại chiêu.
Lão già thứ ba đã đi tới trước mặt, mỉm cười u ám: “Yên tâm, ông nội sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái”.
“Thống khoái cái đầu ngươi”.
Triệu Bân mắng một tiếng, mở tuyệt cảnh, đồng thời cũng mở Thiên Tráo Hộ Thể, Thiên Tráo bổ trợ cho Diễn Thiên Võ quyết, lại diễn ra uy thế của Động Hư, cưỡng ép mở tung trói buộc. Lão già thứ ba không kịp đề phòng, chấn động khiến lão ta lùi về sau, cùng lúc ấy, kiếm nguyên thần của Triệu Bân vọt ra khỏi cơ thể, chém lão ta từ phía chính diện.
Ưm...
Lão già thứ ba rên rỉ, nguyên thần đau nhức.
Lão ta chưa kịp phản ứng, Triệu Bân mở thể ánh sáng, khiến hai mắt của lão ta tối thui.
“Xuống đây cho ta!”
Triệu Bân nắm chặt tiên đao, chém đầu của đối phương.
Những thứ này chỉ hoàn thành trong một tích tắc, lão già thứ ba bị đánh cho không kịp trở tay, lão ta đờ đẫn, mẹ kiếp, tại sao một tiểu Tiên Nhân lại có sức chiến đấu mạnh đến thế?
“Ngươi đáng chết!”
Lão già thứ ba nổi giận đùng đùng, nguyên thần lập tức ra khỏi cơ thể, mi tâm phóng ra một cái lư đồng. Chắc hẳn đây là pháp khí bản mệnh của lão ta, rung lên “uỳnh” một tiếng, làm sập cả đỉnh núi.
Cút!
Triệu Bân dùng Bá Đao Phách Thiên Trảm, chém văng chiếc lư đồng.
Đây cũng là điều mà lão già thứ ba không thể ngờ tới, pháp khí bản mệnh cấp Động Hư, cho dù uy lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cũng không thể nào bị đánh nhanh gọn như vậy được. Ấy thế mà nó bị một nhát đao của tiểu Tiên Nhân kia chém bay, đến cả chủ nhân như lão ta cũng gặp phải phản phệ, cảm giác ấy chẳng khác nào bị đá trúng “em trai” cả.
Thế nhưng, lão ta đạt tới cảnh giới Động Hư, căn cơ tất nhiên sẽ hùng hậu, tuy ở trạng thái nguyên thần nhưng khí thế vẫn dồi dào.
“Chết đi!”
Lão ta phóng ra một ánh sáng như tia chớp, ghim chặt vào mi tâm của Triệu Bân.