Triệu Bân xuất hiện thêm lần nữa thì đã là một hang động trên núi.
Sau khi bày ra cấm chú che giấu, hắn mới lấy chiến lợi phẩm của mình ra.
Đúng là cảnh giới Động Hư có khác, tài vật của lão già thứ ba cực kỳ phong phú.
Làm mấy cái trò giết người cướp của nhiều rồi, tất nhiên hàng tích trữ được cũng không ít.
Nhìn cái túi trữ vật này mà xem, chỉ mỗi tiên thạch thôi đã lên đến mấy chục vạn, ngoài ra còn có bí quyển, vũ khí, đan dược, bùa chú… Cũng không hề ít, vất vả cố gắng mấy chục năm, cuối cùng lại thành kẻ may giá y cho hắn.
“Lão đại, tối nay tiết trời mát mẻ quá nhỉ”.
Cùng lúc này, Long Uyên trở nên hoạt bát hơn hẳn, chẳng cần triệu hồi đã tự chạy ra, đảo qua đảo lại quanh Triệu Bân.
Thân là chủ nhân, sao Triệu Bân lại không biết nó đang nghĩ gì được, ai bảo hắn gom được một đống lớn thế này? Nhiều vũ khí như vậy, chất liệu cũng không phải tầm thường, nhất là vũ khí bản mệnh của lão già thứ ba, nó được đúc từ tiên thiết.
“Ăn thong thả”.
Triệu Bân vung tay lên, toàn bộ đều ném cho Long Uyên.
Long Uyên cười hà hà, tất nhiên là không khách sáo, từng món vũ khí đều bị nó cắn nát, tinh túy trong đó đều bị nó cắn nuốt, có no hay không tạm thời chưa bàn tới, nhưng đây tuyệt đối là một bàn thịnh yến Thao Thiết.
“Lão đại, ta cũng đói bụng".
Thiên Lôi cũng tót ra ngoài, cũng đảo quanh Triệu Bân hệt như Long Uyên, chủ yếu là thanh kiếm này quá ngứa đòn, nuốt nhiều vũ khí như vậy, tất nhiên lực chiến sẽ tăng lên, người bị đánh vẫn là nó.
Vì thế, Thiên Lôi cũng phải tranh thủ kiếm chút dinh dưỡng, chẳng hạn như… Thiên kiếp.
“Chờ mấy hôm nữa đã”, Triệu Bân cười.
Nói tới thiên kiếp, bây giờ hắn vẫn chưa thể áp chế được.
Nên biết rằng bây giờ hắn đã là Tiên Nhân đỉnh phong mà thiên kiếp khi thăng cấp lên Tiên Nhân vẫn chưa vượt qua, nói ra chắc chẳng ai tin, nếu bất cẩn vượt lên Huyền Tiên, chẳng phải lại một lần trải qua tận hai thiên kiếp à.
Nếu Nguyệt Thần có ở đây chắc sẽ thổn thức, chuyện thế này trước nay chưa từng có mà.
Nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, tên này là kẻ ngoại tộc, vốn không đi trên đường của người bình thường.
Sau nửa đêm, hắn mới rời khỏi hang động, từng bước du sơn ngoạn thủy.
Dõi mắt nhìn ra xa, bốn phương tám hướng đều có khói thuốc súng dữ dội.
Cẩn thận nghe lại, còn có tiếng nổ và tiếng gào thét.
Có thể thấy, chiến tranh vẫn chưa hề kết thúc, đa số truyền thừa vẫn còn sống mái với nhau, khói lửa chiến tranh trải dài khắp Bắc Cực Tinh.
Khi hắn chuyển tầm mắt đi mới lấy tấm bản đồ ra, đây là thứ hắn tìm được trong túi trữ vật của lão già thứ ba, cẩn thận so sánh địa hình đồi núi, hắn đã xác định được vị trí, đi thẳng đến thành cổ gần nhất.