Lão già áo trắng chết còn uất ức hơn cả lão già áo đen, người chết trước là bị tuyệt sát, không kịp trở tay nên mới bị diệt bằng một kiếm, còn tên này thì là trực diện đánh nhau, thế nhưng vẫn không sống nổi.
Chủ nhân đã chết, chiếc chuông đồng đó cũng lập tức mất đi uy lực.
Triệu công tử cường thế ra tay, phong ấn và trấn áp đối thủ bằng đại thần thông.
Đến lúc này, rừng núi mới chìm vào yên tĩnh.
Triệu Bân đáp đất, sau đó thoát khỏi trạng thái tuyệt cảnh.
Lại giết được thêm hai cảnh giới Động Hư, chiến tích của hắn càng thêm huy hoàng.
“Cảm ơn đạo hữu đã cứu giúp!”, cô gái áo xanh chắp tay nói.
Nếu không nhờ người này ra tay thì e là cô ta đã bị mất mạng rồi.
“Cô… có từng phái hóa thân tới phàm giới không?”, Triệu Bân nhìn chằm chặp đối phương hỏi.
“Hóa… thân?”, cô gái áo xanh ngẩn ra, không biết tại sao Triệu Bân lại hỏi thế.
“Không phải sao?”, Triệu Bân thầm nhủ. Mày Triệu Bân hơi nhíu, hắn nhìn ra được là… cô gái áo xanh không hề nói dối, nhưng cũng không chắc. Hắn cảm thấy đôi mắt của cô gái này rất quen, có vài phần khí chất cực giống Long Phi, sao có thể không có quan hệ gì được.
Sự thật chứng minh, bên cạnh dẫn theo một tên “vạn sự thông” là rất cần thiết.
Nếu Tú Nhi vẫn còn ở đây, chắc chắn cô ta sẽ nói một câu đầy thâm ý: Thế gian có luân hồi!
Đêm đến.
Trong rừng núi.
Ánh lửa rực sáng.
Cô gái áo xanh ngồi bên đống lửa, tĩnh tâm chữa thương.
Triệu Bân ngồi ở đó, đôi lúc lại liếc nhìn, đánh giá cô gái áo trắng, đây không phải là Long Phi chân chính nhưng cảm giác quen thuộc đó đến từ đâu, do thời gian quá lâu hay sao? Hoặc hắn nhớ Long Phi quá nên mới vô thức coi cô gái trước mặt này thành cố nhân.
Còn một khả năng nữa: Luân hồi.
Nguyệt Thần từng nói, thế gian có luân hồi.
Mặc dù chuyện này rất bí ẩn nhưng hắn lại tin tưởng vô điều kiện.
Nếu cô gái trước mặt này là Long Phi chuyển kiếp thì mọi chuyện đã rõ.
Không lâu sau, cô gái áo xanh mở mắt ra, khi thấy Triệu Bân vẫn đang nhìn mình, cô ta cảm thấy không được tự nhiên. Ánh mắt người này nhìn cô ta không được bình thường, cô ta có thể nhận ra sự bi thương và đau đớn từ trong ánh mắt đối phương. Ngoài ra trong đó còn chứa vẻ thăng trầm khó che giấu, chắc hẳn thanh niên này đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Hiện tại nhàn rỗi, xin mời tiên tử nghe một khúc nhạc”.