“Một tên nhóc thú vị”, hai lão già vuốt râu, họ nhìn Triệu Bân một lượt từ trên xuống dưới. Đây là tên yêu nghiệt, chỉ với huyết mạch đó thôi cũng đã vô cùng phi phàm rồi, khí sinh linh sinh mệnh cũng vô cùng dồi dào.
Hành động khiến Triệu công tử cảm thấy không tự nhiên.
Hắn cảm giác mình cứ như một con khỉ, đi đến đâu cũng có mấy lão già bu đến quan sát đánh giá.
Khụ…
Diệp Lan khẽ ho.
Lúc này ông già tóc bạc mới thôi không nhìn nữa.
“Về nhà trước đã”.
Ông già áo tím mỉm cười, lấy ra một thanh kiếm lớn.
Triệu Bân trông thấy vật là hai mắt tỏa sáng, vật liệu đúc thanh kiếm khổng lồ này là tiên thiết, nó tỏa phát ra ánh sáng màu vàng lấp lánh, xem ý uẩn thì chắc đây là binh khí bản mệnh của ông ta, nếu đem đi chém người thì… chắc sẽ bén lắm nha.
Keng!
Thanh kiếm khổng lồ bay thẳng lên trời.
Đương nhiên Triệu Bân cũng phóng theo, lần đầu tiên đến Bắc Cực, hắn phải tìm chỗ dừng chân, quan trọng nhất là vẫn chưa làm rõ thân phận của Diệp Lan nên hắn muốn “mời” đối phương nghe thêm vài khúc, biết đâu chừng cô ta có thể khôi phục ký ức, nhưng tất cả đều dưới tiền đề: Diệp Lan thật sự là chuyển thế của Long Phi, hắn vẫn luôn tin rằng thế gian có luân hồi.
“Sư phụ của tiểu hữu là ai?”, ông già áo tím cười hỏi.
“Sư phụ không cho phép ta tiết lộ”. Triệu công tử lại tỏ ra thần bí, danh tiếng Nguyệt Thần nhà hắn là thứ không thể đi nói lung tung được. Tiên giới có rất nhiều người lợi hại, giờ mà hắn hớ ra thì không chừng mai lại bị mời đi uống trà, còn về việc uống ở đâu, uống như thế nào thì phải xem tâm trạng mấy người bạn “tốt” của Nguyệt Thần rồi.
Hắn không nói rõ.
Hai lão già cũng không tiện hỏi thêm.
Diệp Lan là người hiểu chuyện, không hề nhắc chữ nào về chuyện huyết mạch của Triệu Bân, đó là huyết thống nghịch thiên, toàn thân ân nhân cứu mạng cô ta đều là bảo bối, khó tránh việc sẽ bị người xấu nhòm ngó, càng ít người biết càng tốt.
“Ông nội sao rồi?”, Diệp Lan hỏi.
“Nguyên thần bị trọng thương”, ông già tóc bạc than thở.
“Vậy còn kiếm Tiên Vương?”
“Không ai biết nó đang ở đâu”.
“Cuộc chiến đáng chết còn sẽ kéo dài bao lâu nữa!”, Diệp Lan cũng thở dài. Cô ta tận mắt chứng kiến chiến hỏa suốt dọc đường, có quá nhiều tòa thành cổ bị san bằng, quá nhiều gia tộc sụp đổ, một mảnh đất yên bình mà bây giờ đâu đâu cũng nhuộm màu tang tóc.
Nói dừng là dừng.