Người dám tu hành kiểu đó thì chắc chắn là người rất mạnh mẽ.
Trước giờ thiên tài cấp bậc nghịch thiên luôn chọn cách khác biệt.
Những tiên nhân khác có đến chỗ này cũng không dám liều như hắn.
“Làm gì thế?”, lão trọc đầu lại gọi.
“Hay để cho ông đi nhé?”, Triệu Bân mắng, miệng đầy nước bọt lẫn máu.
“Mệt thì nghỉ một lát đi!”, lão trọc đầu hít một hơi thật sâu, chỉ sợ Triệu Bân dở chứng bỏ ngang giữa chừng.
Triệu Bân cũng chẳng ngại ngần gì mà ngồi luôn để nghỉ ngơi.
Dễ gì gặp được chỗ tốt để tu hành, sao hắn nỡ lòng đi cho được.
Hắn ở bên này hưởng thụ, lão trọc đầu ở kia thì lại chịu giày vò một cách đau khổ, một ngày dài chẳng khác nào bằng cả một năm.
Đến ngày thứ sáu mới thấy Triệu Bân đứng dậy, hắn đã dần thích nghi với uy áp đáng sợ tại bậc thứ chín mươi tám, lợi ích cũng chỉ có giới hạn, nếu cứ ngồi lì ở đó tôi luyện thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Đùng!
Cuối cùng hắn cũng bước lên bậc chín mươi chín.
Uy áp đáng sợ cũng tan biến vào ngay giây phút đó.
Triệu Bân chợt cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thoải mái, từ trong ra ngoài đều có cảm giác như được hồi sinh.
“Lấy Thiên Linh Châu đi!”, lão trọc đầu nhảy cẫng lên.
“Không quên đâu!”, Triệu Bân đáp lại rồi bước đến trước Thiên Linh Châu, dạo quanh một vòng quan sát, hạt châu này thật sự rất không tầm thường, ánh sáng của nó giống như những thanh kiếm sắc bén, chói đến mức khiến hai mắt hắn nhói đau.
Hắn mở Tiên Nhãn, cố gắng quan sát.
Vừa nhìn là hắn đã bị cắn trả, đồng lực bị đánh tan toàn bộ, máu tươi chảy ra từ khóe mắt, cả Tiên Nhãn và Thiên Nhãn lập tức bị tổn thương.
A…
Triệu Bân bất giác bụm hai mắt, cơn đau làm đầu óc của hắn cứ ong ong.
Là do hắn không biết tự lượng sức, tự tiện nhìn lén bảo vật của tiền bối nên mới bị tổn thương nguyên thần.
Hắn không dám nhìn thêm nữa, đưa tay với lấy Thiên Linh Châu.
Nhưng vừa cầm Thiên Linh Châu trong tay thì đài đá liền rung chuyển rồi đột nhiên sụp đổ, một luồng sức mạnh thần bí mà mênh mông xuất hiện, biến thành một cơn lốc khổng lồ, tốc độ chuyển động cực nhanh.
Biến cố đến quá đột ngột, ngay cả Triệu Bân cũng không kịp trở tay, hắn bị cuốn vào trong cơn lốc.
Trời mới biết trong cơn lốc có chứa sức mạnh gì mà khiến hắn đứng cũng không thể đứng vững, ngay cả thể phách mạnh mẽ cũng sắp bị xé toạc tới nơi. Thứ này còn kinh khủng hơn uy áp, đến cả tiên lực dồi dào cũng bị đánh tan.