Triệu Bân từng bước đi vào, sau đó còn thản nhiên nói: “Đóng cửa”.
Khỏi cần hắn nói, Diệp Lan cũng vội vàng đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Phụt!
Triệu Bân lảo đảo.
“Tiền bối”, Diệp Lan vội vàng chạy tới.
“Là ta… Triệu Tử Long".
Triệu Bân không diễn nữa, máu tươi phun ra từng ngụm, cả người cũng như mất hết sức, gân mạch xương cốt trong người đều đứt đoạn từng tấc, cả nguyên thần cũng nứt thành những khe hở lành lạnh.
Để tạo ra được uy thế của cảnh giới Thái Hư, hắn đã liều mạng.
Nên biết rằng, hắn chỉ là một Tiên Nhân, hắn nhảy qua hai cảnh giới Huyền Tiên và Động Hư để tạo ra uy thế của Thái Hư, có khác gì đang liều mạng đâu? Cũng may, hắn có tư chất rất mạnh, có thể chịu được cắn trả của Thái Hư.
“Ngươi…”, vẻ mặt Diệp Lan hết sức ngạc nhiên.
Thảo nào trông hắn cứ thấy quen quen, thì ra là Triệu Tử Long.
Cô ta tưởng đâu ân nhân đã đi rồi, không ngờ hắn lại trở về.
Cô ta hết sức khó tin, một Tiên Nhân lại có thể tạo thành uy áp của Thái Hư.
Phụt!
Triệu Bân lại hộc máu, dù đã có Diệp Lan đỡ nhưng vẫn không thể đứng vững, bởi vì xương cốt và kinh mạch toàn thân hắn đã đứt đoạn, khủng bố nhất là vết thương nguyên thần, một vết nứt rất lớn.
“Đạo hữu Tử Long”.
“Trông chừng giúp ta một lát”.
Triệu Bân để lại những lời đó rồi chìm vào hôn mê trong lòng Diệp Lan.
Tất nhiên Diệp Lan vô cùng lo lắng, muốn tìm phụ thân giúp đỡ, nhưng cô ta cũng nghe thấy lời Triệu Tử Long, ý hắn là gì thì cô ta cũng rõ, bấy giờ Triệu Tử Long đang vô cùng suy yếu, không muốn để bất kỳ người ngoài nào biết.
Răng rắc!
Răng rắc!
Khi cô ta đang hết sức do dự, thì chợt nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc trong người Triệu Bân.
Cô ta vội vàng nhìn xuống, chứng kiến cảnh tượng hết sức đáng sợ, gân mạch và xương cốt Triệu Tử Long đang nối từng đoạn lại với nhau, cả vết nứt của nguyên thần cũng đang hồi phục như cũ, khả năng hồi phục đáng sợ như thế đúng là cực kỳ hiếm thấy, đó là tiên thể vĩnh hằng ư? Có thể tự chữa trị cho mình hả?
Diệp Lan cũng không hề nhàn rỗi, vội vàng ngưng tụ tiên lực.