Triệu Bân lại lấy một quyển Tẩy Phách Dịch Hồn Kinh ra đưa cho Diệp Lan.
Ý của hắn rất rõ ràng, hắn truyền lại cho Diệp gia bộ bí pháp rèn luyện nguyên thần này.
“Cái này…”
Triệu Bân dứt khoát như thế khiến Diệp Lan được yêu thương lại sinh ra lo lắng.
“Mong là sau này cô sẽ bình yên vô sự”. Triệu Bân cười, đó là nguyên nhân hắn truyền lại bí pháp này cho Diệp gia, tộc Diệp thị đã bắt đầu sa sút, bị thương nguyên khí rất nặng, hắn không muốn Diệp Lan phải sống trong cảnh này.
Chỉ có một lý do duy nhất.
Diệp gia càng mạnh.
Diệp Lan càng an toàn.
“Cảm ơn”.
Diệp Lan cười khẽ.
Cô ta sẽ cố sống thật tốt.
Cô ta sẽ trân trọng gương mặt này vì Triệu Tử Long.
Cô ta không phải Long Phi, nhưng cô ta sẵn sàng làm cái bóng của Long Phi.
Diệp Lan đã đi rồi, đi đến chỗ Diệp Phong.
Sau đó, toàn bộ phủ đệ Diệp gia đều đóng kín cửa nẻo.
Ngay sau đó là những tiếng kêu rên thảm thiết, đó là tiếng hét của những gian tế mà thế lực khác gài vào Diệp gia, có người nào tính người đó, tất cả đều bị kéo ra giết sạch, chờ đến khi chắc chắn không còn nội gián, Diệp Lan mới lấy tâm pháp Tẩy Phách Dịch Hồn Kinh đã được sao chép đưa cho phụ thân và trưởng lão.
“Bí pháp thật bá đạo”.
Cũng như Diệp Thương, tất cả mọi người đều chìm vào khiếp sợ.
Sau nỗi khiếp sợ đó chính là bất ngờ và vui vẻ không sao tả được.
Trời xanh có mắt.
Diệp gia có hi vọng khôi phục lại như xưa rồi.
Một đêm này, mọi người Diệp gia đều chìm vào trạng thái bế quan.
Chờ bọn họ xuất quan, thì thực lực đã tăng lên một bậc.
Thế giới nhỏ dưới địa cung.
Triệu Bân tìm một gốc cây già, ngồi xếp bằng, lấy Thiên linh châu ra để trong lòng bàn tay, chính viên linh châu này khiến hai mắt hắn bị mù, đồng lực mất sạch đến nay vẫn không thể hồi phục.
“Lão đại, nó cứng lắm”, kiếm Long Uyên thoát ra khỏi tử phủ.
“Đã nhận ra”, Triệu Bân rót vào đó chút căn nguyên, định dùng nó để xem xét.