Triệu Bân vừa đi vừa nhìn, hai thành Nam Thiên cũng không thể sánh được với sự rộng lớn của thành này.
Ra khỏi thành là có thể nhìn thấy núi non hùng vĩ, có sương mù và mây bao phủ xung quanh, ẩn hiện trong mây và núi, nhìn từ xa có thể thấp thoáng thấy những cung điện hoang sơ nằm trên sườn núi hoặc tọa lạc trên đỉnh núi, vô cùng tráng lệ, đứng ở đằng xa nhìn cũng cảm nhận được sự hùng vĩ của nó.
Đó là Thánh Hỏa Điện.
Xét về lai lịch bối cảnh, Thánh Hỏa Điện vượt xa Vấn Thế Tông của Bắc Đẩu Tinh.
Tương truyền tông môn này từng xuất hiện Tiên Vương, chính là quái vật khổng lồ của Bắc Cực Tinh.
“Cuối cùng cũng đến rồi”.
Triệu Bân mặc áo choàng đen, đi đến trước sơn môn Thánh Hỏa Điện.
Trước sơn môn có người canh giữ, là hai ông lão tu vi ở cảnh giới Động Hư, một trái một phải, đang ngồi xếp bằng, họ đều mặc đạo bào màu đen, trên áo choàng có hình ngọn lửa, chắc là trưởng lão thủ hộ của Thánh Hỏa Điện.
“Dừng bước!”, ông lão đầu tiên bình thản nói.
Ông lão thứ hai nhìn Triệu Bân, hai mắt híp lại, dù làm thế, ông ta cũng không nhìn thấu được gương mặt thật của Triệu Bân, chỉ biết đối phương là một tên cảnh giới Động Hư, khí tức Động Hư bao phủ quanh người.
“Bái kiến hai vị đạo hữu!”, Triệu Bân chắp tay lại nói. Liên tục vận dụng Diễn Thiên Võ Quyết để tạo ra uy thế Động Hư, không thể lấy thân phận là Tiên Nhân để đến đây, hắn đã từng muốn diễn biến ra Thái Hư nhưng lại bị phản phệ dữ dội, hơn nữa không chống đỡ được bao lâu, thế nên đó là chuyện nông nổi chỉ kẻ rảnh rỗi mới làm.
“Chuyện gì?”, ông lão thứ hai lạnh nhạt nói.
“Ta muốn bái kiến tiền bối Hắc Sơn lão ma”, Triệu Bân cười nói.
“Lão tổ của Thánh Hỏa ta là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp được sao?”, ông lão đầu tiên lạnh lùng nói.
“Có việc gấp, mong được gặp!”
Triệu Bân lập tức lấy ra túi chứa vật ra, mỗi túi đựng ba vạn tiên thạch, xin người ta giúp đỡ mà chẳng đưa chút “phí trà nước” thì sao được? Nếu có thể cầu được đèn Trường Minh, đừng nói là ba, năm vạn, dù là ba ngàn năm trăm vạn, hắn cũng đưa.
Khỏi phải nói…
Bỏ tiền ra là rất dễ giải quyết.
Sắc mặt hai ông lão cũng hiền lành hơn nhưng giọng điệu vẫn lạnh nhạt:
“Lão tổ bế quan rồi… không gặp khách”.
“Bao giờ mới xuất quan?”, Triệu Bân hỏi.
“Không biết!”, hai ông lão vẫn rất ăn ý, nói rồi bèn dứt khoát nhắm mắt lại.
Triệu công tử hít sâu một hơi, có cảm giác muốn mắng người vô cùng, tốn mất sáu vạn tiên thạch mà chỉ nghe được hai câu thừa thãi, ngay cả sơn môn cũng không vào được chứ đừng nói đến việc gặp Hắc Sơn lão ma, càng khỏi nói tới chuyện mua đèn Trường Minh.
Hắn lại quay về thành Thánh Hỏa.
Thành trì rộng lớn khá phồn hoa về đêm, con phố dài nhộn nhịp, người qua kẻ lại, đi đến đâu cũng đều nghe được tiếng hò hét.
Triệu Bân mặc đồ đen đi suốt cả con đường.
Càn khôn của thành Thánh Hỏa có vẻ vi diệu hơn thành Nam Thiên, khí tức ẩn chứa trong thành cũng không nhiều, thảo nào khi có chiến tranh, thành trì này vẫn bình yên không có chuyện gì. So với thành Xích Long đổ nát hoang tàn, nơi này là vùng đất tiên, không nhìn ra dấu vết của chiến tranh.
“Nhanh nhanh nhanh lên!”