Đã nếm được vị ngọt thì lão ta cũng không vội vàng rời đi mà lại đi dạo trong xưởng đá, biết đâu còn có thể lời được thêm lần nữa.
Phía sau có rất nhiều người đi theo lão ta, bầu không khí vô cùng phấn khởi.
Lão già lúc này oai phong không tả được, khi đi đường dáng người thẳng tắp, thần thái như muốn nói một câu: lão phu đã chọn đá thì tất nhiên trong đá phải có độc môn bí tịch.
Bóng người tản ra, có rất nhiều người đang nhiệt tình chọn đá, hy vọng có thể tìm được một cơ duyên.
Triệu Bân cũng bước đi vòng quanh như một du khách đang ngắm nghía xung quanh.
Ở đây có hàng vạn khối đá, có khối lớn bằng cái bồ, có khối nhỏ bằng vò rượu, hình thái khác nhau, có không ít khối còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, ở bên cạnh những tảng đá tỏa ra ánh sáng có nhiều người tụ tập nhất, giá cả cũng đắt nhất, cao nhất có thể tiêu đến 200 vạn tiên thạch.
Tuy nhiên, không ai dám đánh cược.
Cho dù bên ngoài có xinh đẹp sáng láng nhưng cũng không có nghĩa là bên trong chắc chắn có bảo bối.
"Ta lấy khối đá đó".
Lại là lão đạo áo lót gào lớn vang cả nửa xưởng đá.
Tiếng gào của lão ta đã thu hút nhiều người tụ tập lại.
Khi Triệu Bân đi ngang qua thì hắn cũng đã thử liếc mắt nhìn, lão già đó thật sự quyết đoán, đã bỏ ra 50 vạn tiên thạch để mua một khối đá bóng loáng như ngọc.
Đáng tiếc khối đá đó lại không có gì bên trong.
Những người hả hê trước tai họa của người khác đều lộ ra nụ cười hài lòng.
Gương mặt của lão đạo áo lót đen lại, sự oai phong mà lão ta đã có khi mua được vô cực tiên thiết trong chớp mắt đã tan biến sạch sẽ, không được! Lão ta phải tìm lại oai phong của mình, phải tiếp tục đánh cược, đã thắng thì vẫn phải thắng tiếp, còn thua thì cũng phải biết gỡ gạt.
Hừm?
Khi đi ngang qua một nơi, Triệu Bân đột nhiên cảm thấy căn nguyên run lên.
Hắn nội thị khí lực, có thể thấy huyết mạch căn nguyên đang quay cuồng, ngay cả Tiên lực cũng cuộn trào mãnh liệt.
"Cảm nhận được bảo bối rồi sao?"
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong lòng rồi bất giác nhìn xung quanh.