Tìm mãi tìm mãi, hắn tìm tới chỗ thánh nữ Chu gia. Đúng là một cô nương hiếu học, cô ta đang ngồi trên một tảng đá lặng lẽ đọc sách, khi có người gọi, cô ta mới qua đó. Trong thạch phường này cũng có rất nhiều người của Chu gia, đa số thời gian chẳng cần cô ta chạy tới chạy lui làm gì. Nếu nhân thủ trong nhà không đủ, cô ta cũng không chạy tới đây đọc sách.
Triệu Bân xách ra một bầu rượu, xoay tới xoay lui ở khu vực cách thánh nữ Chu gia không xa.
Hắn xem hết một lượt các tảng đá ở thạch phường, chẳng có bảo bối gì hết, nhưng tảng đá mà thánh nữ Chu gia đang ngồi lại khá thú vị: dù dùng tiên nhãn kết hợp với căn nguyên cũng chẳng thể nào nhìn rõ được, chỉ thấy bên trong tảng đá là một màu đen kịt.
“Thứ gì đây”, Triệu Bân dùng hết nhãn lực vẫn không thể trông thấy rõ ràng. Có lẽ vì tảng đá này quá kỳ dị, sức mạnh thần bí ẩn chứa trong đó quá nhiều nên nó bị che giấu cẩn mật.
“Chắc hẳn là bảo bối”.
Triệu Bân thầm nghĩ trong lòng như vậy, hắn cười khà khà tiến lên phía trước.
Thánh nữ Chu gia ngước lên, thu lại cổ thư, nhìn về phía Triệu Bân.
“Tiên tử, tảng đá này có bán không?”, Triệu Bân chỉ vào tảng đá mà thánh nữ Chu gia đang ngồi.
“Ta mang thứ này tới đây nghỉ chân”, thánh nữ Chu gia mỉm cười lễ độ.
“Ta cũng muốn mang nó về ngồi thử”, Triệu Bân cất lời đầy vẻ thâm trầm.
“Nếu đạo hữu thích, ta bán cho ngươi, một vạn tiên thạch”, thánh nữ Chu gia cười cười.
“Thành giao”, Triệu Bân cầm túi trữ vật rồi chuyển tảng đá đi thật. Hắn không cắt nó ra ngay tại chỗ, đem về từ từ nghiên cứu.
Sau lưng hắn, ánh mắt của thánh nữ Chu gia khá kỳ lạ. Người này lạ lùng ghê, bao nhiêu tảng đá không chọn mà cứ đòi tảng đá này, mặc dù nói thật là ngồi lên tảng đá kia cũng rất thoải mái.
Bên này, Triệu Bân đã ra khỏi thạch phường.
Sau lưng hắn, không ít người bám theo, đa phần là các lão già.
Thế nhưng, đuổi theo một hồi, họ không thấy bóng dáng Triệu công tử đâu nữa.
“Đuổi theo ta?”
Đến khi xuất hiện lần nữa, Triệu Bân đã ở trong một tiểu viện yên tĩnh.
Trong thành cũng có linh sơn, mà tiểu viện hắn đã thuê lại này nằm ở bên cạnh lối đường tắt yên tĩnh, là một nơi rất tốt để tu thân dưỡng tính. Quan trọng nhất là nơi này rất an toàn, trong thành cũng ngăn cấm các trận đấu tự phát mà.
Đóng cửa viện lại, hắn mới lấy ra tảng đá đầu tiên.
Chỉ vài ba động tác, từng lớp “vỏ đá” bị gọt ra đầy đất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!