“Wow… đá này biết phát sáng”.
Đi đến một nơi, kẻ phá rối dừng bước.
Hòn đá mà cậu nhìn thấy quả thật đang phát ra ánh sáng.
“Chắc chắn có”.
Kẻ phá rối không nghi ngờ gì, còn nằm rạp ngửi tới ngửi lui.
Tiếc là có sức mạnh bí ẩn ngăn cản khứu giác thiên phú của cậu.
Triệu Bân cũng nhìn sang, bề ngoài đá này khá đẹp, bên trong quả thật cũng có đồ vật, một thanh kiếm gãy màu đỏ nhưng lại là loại hàng thấp kém, không đáng giá bằng giá trị ba mươi vạn tiên thạch của nó.
“Không đáng”.
Triệu Bân nói một câu, sau đó xoay thân rời đi.
Kẻ phá rối không đi, dứt khát lấy kính lúp nghiên cứu.
Khi đến một góc tường, Triệu Bân mới định thần lại, nơi này có một hòn đá to bằng vạc rượu, đã quá nhiều năm không ai động vào, bề mặt hòn đá cũng có vết nứt, hơn nữa còn có rong rêu mọc xung quanh, chẳng ai ngó ngàng đến.
Có!
Hòn đá này có bảo bối.
Triệu Bân xuyên qua vỏ bọc bên ngoài, nhìn sâu vào trong thấy được một cái lò đồng đã hơi “nát”, mảnh vỡ của pháp khí phát ra ánh sáng cổ kính, chắc là được tạo ra bằng tiên thiết, đường vân khắc trên đó khá kỳ dị.
Hắn nhìn mê mẩn.
Dường như hắn không nhận ra có người ở phía sau.
Đợi đến khi cảm giác được thì người đó đang nhìn hắn chằm chằm, trông lại thì thấy là hộ vệ của Lương Khâu, cảnh giới Thái Hư áo vàng, ông ta híp mắt thành một đường thẳng, thi triển bí pháp nhìn dung mạo thật của hắn.
Vẻ mặt Triệu công tử thay đổi, chỉ điềm nhiên như không nhìn hòn đá.
Một lúc lâu sau, cảnh giới Thái Hư áo vàng mới rút đi, ánh mắt ông ta lóe sáng.
“Ngươi lợi hại lắm”.
Triệu Bân thầm nói, xóa đi ấn ký trên người. .
Cảnh giới Thái Hư có thần thông rất nhiều, hắn không biết đã bị khắc ấn ký từ lúc nào, lẽ nào ông lão đó có thiên nhãn, hơn nữa còn có thiên phú định vị nên tìm ai cũng rất chuẩn?
“Ta lấy cái này”.
Triệu Bân gọi chủ thạch phường đến, đưa ra giá gấp đôi mua hòn đá.