Đương nhiên, thứ này không thể nào bì được với tiên lộ trước đây.
Sau khi điều chế thuốc xong, hắn mới lấy quyển sách cổ bằng da dê mới lấy được từ tiệm thuốc ra, ai nhìn cũng cho là giẻ lau nhưng may mà hắn có Thiên Nhãn nên đường vân bên trên đó đã hiện rõ rành rành, hắn vẽ lại từng đường, từng đường một. Sau khi hắn làm xong mọi thứ thì lại lấy ra một mảnh da dê nữa, sau một hồi cắt may, hắn đã mô phỏng lại quyển sách cổ da dê màu tím mà mình đã từng lấy được ở Linh Lung các, bất kể là hình dáng hay những đường vân bên trên, tất cả đều được làm giống hệt. Đặt hai mảnh da dê bên cạnh nhau thì có vài chỗ thật sự rất khớp nhau.
Ngặt nỗi, vẫn bị thiếu!
Phải tìm ra những tấm da dê khác thì mới có thể ghép lại thành một tấm bản đồ kho báu hoàn chỉnh.
“E rằng tối nay sẽ không được bình yên!”
“Ta chuẩn bị vài thứ thú vị cho các ngươi!”
Triệu Bân lẩm bẩm, cất tấm bản đồ kho báu rồi lại vùi đầu loay hoay làm tiếp.
Đêm về khuya, không gian vắng lặng, dường như cả thành cổ Minh Nguyệt đều không còn tiếng động.
Phòng của Triệu Bân vẫn chong đèn sáng choang.
Bỗng dưng, một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn đèn cũng lắc lư theo, một luồng khói xanh thổi vào, đó là khói độc. Triệu Bân vẫn còn đang bận rộn bỗng loạng choạng rồi ngã xuống đất, hắn giả chết. Không sai, hắn đang giả chết, không có hơi thở, hoặc cũng có thể nói đó là một bí thuật nín thở.
Nói trắng ra là hắn đang giả chết.
Tối nay không bình yên, sẽ có người chạy đến chỗ của hắn.
Còn về phần khói độc, đúng là đối phương rất mạnh tay, chỉ có điều hắn không hề hít vào, chính vào lúc ánh nến lung lay thì hắn đã nín thở, chẳng qua là muốn tạo ra cảnh tượng giả để che mắt người đến mà thôi.
Chỉ trong vài giây, một bóng đen mặc đồ đi đêm lẻn vào.
Đó là trưởng lão của tộc Huyết Ưng, ban ngày thiếu chủ của ông ta bị thua thiệt, đương nhiên giờ ông ta phải trả đũa, chủ yếu là vì thiếu chủ có căn dặn là phải giết chết tên này. Hơn nữa, ông ta còn một nhiệm vụ là phải đem hành lý của Triệu Bân về. Thật ra cần hành lý là giả, cần sách cổ da dê màu tím mới là thật, đấy là một tấm bản đồ kho báu!
Để tránh những rắc rối không cần thiết, cao thủ cấp Địa Tạng như ông ta đã dùng đến khói độc.
Đấy không phải là khói độc bình thường, độc tính của nó cực mạnh, cấp Chân Linh hít phải thì nhất định sẽ phải chết.
Dù sao thì họ cũng đang ở thành Minh Nguyệt, trên đường có lính tuần tra, không thiếu người có tu vi cao thâm. Nếu như có tiếng hét thảm vang lên trong đêm yên tĩnh thế này thì nhất định sẽ bị phát giác, không phải địa bàn của mình thì tốt nhất đừng gây ra động tĩnh quá lớn.
“Đây chính là cái giá cho việc động đến thiếu chủ nhà ta!”
Trưởng lão Huyết Ưng thấy Triệu Bân không còn hơi thở, tim và mạch cũng ngừng đập thì nở cười lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!