Triệu Bân không dừng lại, vì hắn không lặn xuống chưa đủ sâu nên vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng la hét trên mặt đất.
Lúc hắn ngang qua sòng bạc còn nghe thấy tiếng hét đặt lớn, đặt nhỏ nữa, nhưng âm thanh mà hắn nghe thấy nhiều nhất là tiếng của hiện tượng kì lạ, hắn cũng đoán chỗ này có bảo bối, khổ nỗi không biết nên đi đâu để tìm!
Không phải tất cả mọi người đều có phép thần thông độn thổ.
Và cũng không phải tất cả mọi người đều có ý chí giống như Triệu Bân.
Tại sao lại nói hắn có ý chí? Là vì hắn thật sự rất có tinh thần cầu tiến, hắn đã tìm phương hướng, đang cố sức chui xuống dưới, càng xuống sâu càng khó khăn, khi tiến đến một độ sâu nhất định thì rất khó để tiến thêm được nữa.
Hết cách, hắn chỉ có thể dùng Long Uyên để đục thành cái động.
Hắn đã nghĩ đến việc dùng bùa nổ, có điều lại sợ sẽ gây ra động tĩnh lớn, kinh động đến người ở bên trên, sợ rằng khi ấy chưa tìm ra được bảo bối thì hắn đã bị thành chủ bắt về hỏi tội rồi, vẫn nên lặng lẽ thì tốt hơn.
Âm thanh chói tai không ngừng vang lên.
Dù là người có ý chí, để tìm được bảo bối, cuối cùng vẫn chọn cách bảo thủ là đục lỗ.
Đương nhiên những người bên trên đều không biết chuyện này.
Cũng vì Triệu Bân lặn xuống đủ sâu nên âm thanh lớn phát ra đã bị mặt đất dày nặng chắn lại hết rồi.
Giống như những gì hắn đã nghe và dự liệu, có không ít người đoán được chỗ này có báu vật lạ và cũng từng nghĩ là báu vật ở dưới đất, tiếc là không có ai độn thổ xuống được, cũng chưa ai tìm được hướng.
Còn hắn thì lại có được lợi thế nhờ Huyền Môn Thiên Thư.
Trong sách có viết rất nhiều cách để tìm kiếm bảo bối.
Có thể đại khái tính được phương hướng, cộng với thuật độn thổ nữa, tất cả đều là điều kiện trời cho.
Trời dần sáng.
Càng có nhiều người đến thành Mộ Quang, có kẻ đi ngang qua, cũng có người nghe danh nên tìm đến.
Tiếc là, họ đến hơi muộn, hiện tượng Thanh Loan kì lạ trong đêm đã xuất hiện vào đêm qua rồi.
Muốn xem lại thì chỉ có thể chờ sáu mươi năm sau.
Đợi đến năm Giáp Tý lại thì đã hơn nửa đời người rồi, phần lớn mọi người khó có thể đợi được.
“Mẹ kiếp, chắc không phải đi thật rồi đấy chứ?”
Lão già râu chữ bát ngồi dưới gốc cây, không ngừng lẩm bẩm.
Lão ta không đi mà vẫn còn đang đợi, đợi Triệu Bân cùng mình đến Huyễn Vụ U Lâm.
Lão ta đợi cả đêm.
Triệu Bân cũng đào cả đêm, càng xuống sâu thì đất càng cứng.
Hắn đào từng tấc một, chém từng kiếm vào núi đá, may mà cách xa mặt đất, nếu như gần thì chắc chắn đã bị nghe thấy rồi.
“Đào, tiếp tục đào theo hướng này!”
Triệu Bân biến ra phân thân, hơn nữa còn không chỉ biến ra một phân thân mà là mười mấy người.
Còn hắn thì tìm chỗ thoải mái, vừa uống rượu vừa thở hổn hển.
“Lão đại, nhìn đây!”
Lúc này, ưu thế của việc có phân thân đã dần được thể hiện..