Đúng như hắn đã từng nghĩ, thiên cang hộ thể chính là sự kết hợp giữa khí và thế.
Khí xuất thân thể, thế xuất võ hồn.
Đạo lý không khó hiểu nhưng rất khó để có thể phối hợp nó một cách hoàn hảo.
Điểm này thì hắn rất có lợi thế, bởi vì hắn đã thi triển khí thế cảnh giới Thiên Võ rất nhiều lần, sớm đã có đủ uy lực và sự lĩnh hội thông suốt, đó chính là chân nguyên rèn luyện ra cương khí, chí cương chí dương, hai bên phối hợp, hắn vẫn có thể lĩnh hội và tạo ra một phiên bản khác của thiên cang hộ thể.
Vào ban đêm, nơi đây hết sức yên tĩnh.
Huyễn Vụ U Lâm vẫn đầy sương mù bao phủ, thỉnh thoảng lại có tiếng gầm trầm thấp của mãnh thú, Thụ Yêu ngàn năm đã khiến cho bọn chúng đều trở thành chim sợ cành cong, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có loài nào dám ló đầu ra khỏi sào huyệt của mình.
Vì thế nên Triệu Bân mới dám nghiên cứu bí pháp ở đây.
Bên ngoài cũng rất yên tĩnh, đám người tới tầm bảo đã sớm chạy trốn đến tận nơi nào rồi.
"Là Thụ Yêu ngàn năm đó! Hắn còn có thể sống sót sao?"
Vương Trác vẫn còn đang ngồi xổm bên trên một tảng đá bên ngoài, vừa lau roi sắt vừa nói.
"Có thể".
Râu chữ bát đang khoanh chân điều tức trị thương nói rất chắc chắn.
Không biết từ lúc nào mà lão ta đã có một niềm tin không thể lý giải nổi đối với tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh đó, niềm tin đó chính là bất kể hắn có gặp phải chuyện gì thì hắn cũng có thể hóa nguy thành an.
Vương Trác cười, tiếp tục lau roi sắt.
Hai người đã đợi ba ngày.
Trong ba ngày này liên tục có người chạy tới Huyễn Vụ U Lâm, nhưng có lẽ bọn họ đều đã nghe về chuyện Thụ Yêu ngàn năm cho nên chỉ đứng bên ngoài thăm dò mà không dám tiến vào, tất cả đều dừng chân ở rất xa khu rừng để nhìn ngó, rất sợ Thụ Yêu sẽ đột nhiên chạy tới, nội tình ngàn năm của nó ngay cả cảnh giới Chuẩn Thiên cũng không thể bắt được.
Ngày thứ tư, Triệu Bân từ từ mở mắt, thở ra một ngụm khí đen.
Đôi mắt của hắn đã trở nên thâm thúy hơn, lóe lên ánh sáng của sự hiểu biết và sự giác ngộ, chắc hẳn là đã lĩnh hội được một chút tinh hoa.
Hắn đi xuống sườn núi, nhìn thấy một cái động thì ngay lập tức chui vào.
Trong sơn động, hắn đứng thẳng nhắm hờ hai mắt, chốc lát lại mở ra rồi nhắm lại, lấy hắn làm trung tâm, có một luồng hào quang trong nháy mắt mở rộng ra, phạm vi rộng từ ba đến năm trượng. Nhất thời hắn đã bộc phát ra uy thế vô cùng mãnh liệt, cả hang động tối đen như mực bị chấn động sụp đổ, đất đá vỡ vụn đều bị màn hào quang đang bao quanh lấy hắn bắn bay ra ngoài.
"Quả là bá đạo", Triệu Bân không khỏi nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!