Nơi có con người sẽ có tranh chấp, nơi Võ Tu tụ hội thì tranh chấp càng nhiều, ví thế Thiên Cơ Điện đã cố ý lập nên đài Âm Dương để các đệ tử ngoại tông giải quyết ân oán.
Mỗi ngày sẽ có đệ tử ngoại tông lên đài Âm Dương xử lý thù hẵn, thậm chí có người viết giấy sinh tử để liều mạng tranh đấu ngay nơi này.
Vì tạo thế, Lưu Dã sớm đã dẫn người đi vào đài Âm Dương, đồng thời còn kêu bạn gọi bè, rất nhanh xung quanh đài Âm Dương đã tụ tập hơn một trăm người.
"Lưu Dã sư huynh lên đài Âm Dương rồi? Huynh ấy muốn quyết đấu với ai?" Đệ tử ngoại tông đi ngang qua hiếu kỳ nói.
"Cũng là người nổi tiếng của Thiên Cơ Điện chúng ta." Bằng hữu của Lưu Dã bí hiểm mà nói.
"Người nổi tiếng?"
"Rốt cuộc là ai? Bật mí nghe xem nào."
Những đệ tử ngoại tông đến xem náo nhiệt bị khơi gợi hứng thú nên liên tục hỏi thăm, nhưng băng hữu của Lưu Dã lại ngậm miệng không chịu nói.
Bị hỏi nhiều họ dứt khoát trả lời, chờ chút ngươi sẽ biết.
Càng không nói thì các đệ tử ngoại tông lại càng hiếu kì, những người vốn muốn đi đều nán lại, muốn xem thử người nổi tiếng kia là thần thánh phương nào.
Lưu Dã đứng trên đài cũng phát giác được tình huống đó, khóe miệng gã không khỏi nhếch lên thật cao, gã cố ý cho người làm như vậy để tạo khí thế cho mình.
Khi bốn phía bàn tán ầm ï, liên tục suy đoán thì đài Âm Dương đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều tập trung nhìn Tiêu Vân đang đi tới.
“Tiêu Vân sư huynh?”
"Sao Tiêu Vân sư huynh lại tới đây? Chẳng lẽ là về Thiên Cơ Điện thăm bằng hữu, thuận đường sang đây xem náo. nhiệt?" Không ít đệ tử ngoại tông tràn đầy bất ngờ.
"Còn kêu Tiêu Vân sư huynh cái gì? Hắn đã bị phế rồi, các. ngươi đừng gọi hẳn là sư huynh. Còn nữa, hẳn không phải đến Ngoại Tông thăm bằng hữu mà là bị đuổi về Thiên Cơ Điện."
"Chắc các ngươi không biết, hắn vốn đã bị trục xuất về nguyên quán, kết quả Tiêu gia Yến Quốc hao phí tiền của mới kiếm được một vị trí đệ tử ngoại tông Thiên Cơ Điện để hản miễn cưỡng ở lại ngoại tông."
"Nói thật cho các ngươi biết, Tiêu Vân khiêu khích Lưu Dã sư huynh và còn nói muốn quyết đấu với Lưu Dã sư huynh trên đài Âm Dương." Đám băng hữu của Lưu Dã bắt đầu phao. tin.
Các đệ tử ngoại tông nghe mấy câu này đều kinh hãi, Tiêu Vân đã từng là một trong năm đệ tử ngoại tông đứng đầu Thiên Cơ Điện lại bị phế trong nội tông?
Hơn nữa còn suýt bị trục xuất về nguyên quán? Đây là thật hay giả?
Khi các đệ tử ngoại tông nhìn thấy Tiêu Vân mặc võ bào. của đệ tử ngoại tông Thiên Cơ Điện thì chút hoài nghi còn lại cũng biến mất.
Bởi vì vài ngày trước Tiêu Vân đã được chọn làm đệ tử nội tông, làm sao một đệ tử nội tông còn tiếp tục mặc võ bào ngoại tông chứ?
Nghe bốn phía bàn tán ầm ï, Lưu Dã không khỏi lộ ra nụ cười vì đã đạt được hiệu quả mong muốn, hiện tại chuyện cần làm là giơ một chân đá Tiêu Vân xuống thần đàn, để hẳn hiểu rằng thời đại của mình đã qua.
Đối mặt với tiếng bàn tán xung quanh, Tiêu Vân chỉ ngoảnh mặt làm ngơ.
"Tiêu Vân, lập tức cút lên đây nhận lấy cái chết!" Lưu Dã chỉ vào Tiêu Vân mà kêu gào.
"Sinh tử chiến?" Tiêu Vân nhìn về phía Lưu Dã.
"Lên đài Âm Dương thì tất nhiên là sinh tử chiến, hay ngươi cho rằng chỉ là luận bàn một chút?" Lưu Dã cười nhạo: “Tốt xấu gì ngươi cũng từng là năm đệ tử ngoại tông đứng đầu Thiên Cơ Điện, vậy mà ngây thơ đến mức nghĩ răng lên đài Âm Dương thì người khác còn luận bàn với mình? Khó trách ngươi lại bị phế trong nội tông, lấy đầu óc này thì dù cho. ngươi thêm một cơ hội trở về nội tông vẫn bị người ta phế bỏ mà thôi."
Đám bằng hữu Lưu Dã cười phá lên rồi chỉ trỏ về hướng Tiêu Vân.
Những đệ tử ngoại tông còn lại cũng không khỏi lắc đầu, hình tượng Tiêu Vân sư huynh trong suy nghĩ cũng hoàn toàn †an vỡ.
Tiêu Vân không hề dao động mà chậm rãi leo lên đài Âm Dương.
Hành động này càng làm người ta thất vọng, bởi vì trước. kia Tiêu Vân đều nhảy lên thật cao, chẳng những linh động mà dáng vẻ còn tiêu sái.
Tiêu Vân quả nhiên đã bị phết
Những đệ tử ngoại tông còn mang chút hi vọng lập tức. thở dài.
"Lên đài Âm Dương thì mọi chuyện không do ngươi quyết định." Lưu Dã cười lạnh và nói.
"Ngươi rất hận ta?" Tiêu Vân nhìn Lưu Dã, lúc trước hai người cũng từng có giao tình.
"Hận tại sao ngươi không chết, ban đầu ngươi vào nội tông nên ta không có cơ hội, kết quả ngươi lại bị phế. Tiêu Vân, chắc ngươi cũng không ngờ mình có hôm nay đúng không?" Lưu Dã nói xong thì nhảy lên một cái, quất chân xuống như roi.
Tiêu Vân cấp tốc lùi lại phía sau. Đùng!
Cú đá đập mạnh xuống đất, đài Âm Dương chấn động đến hơi run lên.
"Chạy cũng rất nhanh, ta xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu, đừng cho là ta không biết Khí Hải của ngươi chỉ còn lại ba phần mà thôi." Lưu Dã hung hăng quét chân tới như quất roi, chiêu nào cũng đoạt mệnh, làm Tiêu Vân không ngừng lùi lại.
Tiêu Vân càng lui thì Lưu Dã càng hưng phấn, sức lực cũng càng mạnh.
Các đệ tử ngoại tông đã nhìn ra tu vi của Tiêu Vân, hắn thật sự bị phế rồi.
Hắn chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh tầng sáu, hơn nữa chân khí rất yếu ớt, hiển nhiên Khí Hải của Tiêu Vân chỉ còn lại ba phần như Lưu Dã đã nói.
Tiêu Vân liên tục né tránh nên tạm thời có thể tránh thoát, nhưng đợi đến khi chân khí tiêu hao quá lớn thì hẳn có thể trốn tiếp được sao?
"Một trong năm đệ tử ngoại tông đứng đầu bây giờ lại phế thành như vậy..."
"Thế sự vô thường, dù từng mạnh đến đâu thì hiện tại cũng là phế nhân."
“Tiêu Vân thua chắc rồi." Các đệ tử ngoại tông lắc đầu liên tục.
Lúc này Tiêu Vân đã bị buộc lui đến mép đài Âm Dương, phía dưới là vực sâu vạn trượng, nếu rơi xuống thì chắc chắn phải chết.
"Tiêu Vân, ta xem ngươi còn có thể trốn đi đâu!" Lưu Dã lộ ra vẻ mặt trêu tức rồi đá ngang về hướng Tiêu Vân.
"Ai!" Tiêu Vân đột nhiên thở dài một tiếng rồi tung ra một quyền.
Thiên Quân Quyền! Tiếng nổ đỉnh tai nhức óc truyền ra. Các đệ tử ngoại tông xung quanh đài Âm Dương chỉ nghe lỗ tai vang lên oang oang rồi không nghe thấy tiếng động gì nữa.
Nằm đấm xuyên qua cú đá mà đập ầm ầm lên ngực Lưu Dã, Lưu Dã cảm thấy mình như bị một con dã thú ma hóa lao vụt đến tông vào, lồng ngực hõm sâu, xương sườn vỡ nát tại chõ.
Phốc!
Lưu Dã bay ra ngoài rồi đập mạnh xuống đất, nhịn không được liên tục hộc máu.
Các đệ tử ngoại tông đứng nhìn đã choáng váng. "Vừa rồi là võ kỹ gì..."
"Hình như là Thiên Quân Quyền
"Đánh rằm, Thiên Quân Quyền đâu có uy lực mạnh như vậy:
"Uy lực của một quyền kia đã ngang với võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm, nhất định không phải Thiên Quân Quyền, chỉ nhìn giống mà thôi, có thể là võ kỹ Hoàng cấp hạ phẩm tương tự." Một đệ tử ngoại tông trông có vẻ già dặn nói.
Lúc này Tiêu Vân đã đi đến trước mặt Lưu Dã.
Lưu Dã bị thương nặng nên sắc mặt trằng bệch, vô thức lùi về phía sau.
"Đánh bại ngươi thì dùng một quyền là đủ, vừa rồi ta không ra tay là do giao tình ngày xưa, xem ngươi có mềm lòng hay không. Nếu ngươi không ép ta đến đường cùng thì ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Nhưng ngươi làm tới cùng thì ta không thể không tự tay tiễn ngươi một đoạn đường." Tiêu Vân chậm rãi nói.
"Đừng giết ta... Lưu Dã hoảng loạn nói.
Tiêu Vân giãm một chân lên cổ Lưu Dã, tiếng xương vỡ vụn truyền ra, Lưu Dã đứt hơi ngay tại chỗ.
Tiêu Vân không cảm thấy khó chịu gì khi giết Lưu Dã. Nếu lần này bỏ qua cho gã thì lấy tính cách của người này.nhất định sẽ tiếp tục tới gây sự với mình, thậm chí còn trả thù trầm trọng hơn.
So với để lại hậu hoạn, không bằng dứt khoát giải quyết luôn.
Tiêu Vân lục soát trên người Lưu Dã một lượt rồi tìm ra một cái túi tiền và một bộ võ kỹ.
Túi tiền thì Tiêu Vân không xem kỹ, chỉ vội vàng liếc nhìn bộ võ kỹ kia rồi cất vào, dù sao ở đây có quá nhiều người, chờ lát nữa trở về lại từ từ xem.
Khi Tiêu Vân chuẩn bị đi xuống đài Âm Dương thì một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền đến từ trên cao.
Chỉ thấy pháo hoa đầy trời xuất hiện trên không trung Thiên Cơ Điện, pháo hoa kia rực rỡ đến đỉnh điểm, từ trên cao. rơi xuống mà không tiêu tan, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lúc này giọng nói uy nghiêm của Thiên Cơ Điện chủ truyền đến từ trên cao: “Chúc mừng tông đệ tử nồng cốt Linh Vũ Cơ chính thức trở thành đệ tử thân truyền của Tông Chủ."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!