– Phong thiếu gia, năm nay ngài đã mười lăm rồi, không phải là trẻ con nữa.
Mộng Nhi tương đối ngay thẳng, không hướng nội như Bảo Nhi, bình thường vẫn hay chống đối Đường Phong:
– Xin ngài niệm tình thương xót, để tỷ muội chúng tôi bớt lo chút đi!
Nhìn thần thái của hai người, sau đó lại cân nhắc lời nói của Mộng Nhi, Đường Phong cười thảm một tiếng, bi phẫn nhìn vào hai người, dùng một loại ngữ khí vô cùng tang thương nói:
– Không phải các ngươi đang nghĩ tới cái đó chứ?
Mộng Nhi cùng Bảo Nhi nhất tề gật đầu.
Đường Phong trầm mặc không nói gì, hồi lâu mới thở dài buồn bã:
– Nếu ta nói, chuyện không giống như các ngươi đã nghĩ, các ngươi có tin không?
Hai nàng cật lực lắc đầu.
Đường Phong cúi đầu nhìn lại khắp người của mình, sau đó lại nhìn chăn đệm trên giường, được rồi, là bùn màu vàng rơi trúng đũng quần thôi, không phải phân.
– Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Mộng Nhi than thở một tiếng, vận mệnh nô tỳ khốn khổ của ta ơi. Đõuổi Đường Phong đang ngồi trên giường đứng dậy, cả hai lưu loát thu dọn sạch sẽ chăn đệm trên giường, chuẩn bị đem ra ngoài giặt sạch.
– Thiếu gia cứ chờ ở đây, nô tỳ và Bảo Nhi đi nấu nước cho người tắm rửa rồi hãy ra ngoài, thuận tiện chuẩn bị quần áo cho người thay.
Mộng Nhi ôm một đống thứ, không quên dặn dò.
– Vất vả quá! Cảm ơn!
Đường Phong có cảm giác ai oán, ai mà biết luyện công sẽ biến mình thành như vậy chứ, những thứ thoạt nhìn như bùn loãng có mùi hôi thối đó tuyệt đối là tạp chất bị đẩy ra ngoài lúc rèn luyện kinh mạch. Ai không biết nhìn thấy còn tưởng rằng Đường Phong đái dầm.
Dù thế, hai nữu hài này cũng không nề hà, thu dọn sạch sẽ đống chăn đệm bẩn đó.
Nên Đường Phong cảm thấy nên cảm ơn cả hai một tiếng.
Không ngờ rằng câu này vừa nói ra, hai người vừa đi tới cửa lập tức xoay người lại, dùng ánh mắt kì quái nhìn Đường Phong, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Vị thiếu gia này cũng biết nói hai tiếng cảm ơn? Mình có nghe lầm không? Mộng Nhi cùng Bảo Nhi nhìn nhau, thầm nghĩ hôm nay là ngày mấy? Sao lại có nhiều chuyện lạ như thế?
– Còn không nhanh đi chuẩn bị nước tắm?
Mặt Đường Phong đỏ như đít khỉ, trạng thái hiện tại này khiến hắn khó chịu muốn chết.
Hai nàng lúc này mới hồi phục tinh thần, a một tiếng rồi chạy vội ra cửa.
Không lâu sau, cả hai đã chuẩn bị tốt một thùng nước nóng cho hắn tắm rửa. Đường Phong cởi bỏ quần áo dính dính trên người ra, nhanh chóng nhảy vào bồn, hảo hảo kì cọ thân thể.
Đến thế giới này chưa được một ngày, cả đêm hôm qua lại bận rộn chỉnh chu lại trí nhớ, sau đó lại luyện Vô Thường Quyết, Đường Phong căn bản chưa có thời gian nhìn rõ thân thể của mình rốt cuộc trông như thế nào.
Đọi cho tẩy hết mấy thứ dơ bẩn trên người, sau khi vô ý nhìn thấy cánh tay của mình, Đường Phong liền ngây cả người.
Thân thể này…. Quả thật không giống thân thể của nam nhân chút nào, làn da còn trắng mịn hơn cả nữ tử bình thường rất nhiều, dáng người thon dài, vai rộng eo hẹp, nhất là đôi tay, đây là tay gì thế này chứ.
Ngón tay thon dài, bàn tay mềm mại như không xương, xòe ra tựa như một đóa sen đang hé mở!
Cánh tay như ngọc, trắng nõn không tì vết!
Cứ nhớ đến từ trang điểm, Đường Phong cũng cảm thấy rất ghê tởm, nhưng hắn không nghĩ tới, một đôi diệu thủ khéo léo tuyệt vời như thế lại xuất hiện trên người một nam nhân, mà đó lại là mình nữa chứ. Đôi tay như thế, phỏng chừng dù là nữ nhân thấy được chỉ sợ là cũng sẽ ghen tị đến chết.
Không phải người trong Đường Môn, vĩnh viễn cũng không biết được một đôi hảo thủ sẽ giúp được bao nhiêu cho mình với thực lực của bản thân.
Tất cả ám khí phóng ra đều dựa vào sự nhịp nhàng của đôi tay mà thành, chế tác cơ quan càng cần đến độ linh hoạt cao của các ngón tay. Trong Đường Môn, tay của các đệ tử chia làm ba cấp, từ thấp đến cao là xảo thủ, diệu thủ, nhuyễn thủ!
Chỉ một đôi tay đạt đến trình độ xảo thủ mới có thể phát huy được tinh túy của Đường Môn tam tuyệt, đến trình độ diệu thủ thì có thể phát huy mười hai thành uy lực, còn nhuyễn thủ trong truyền thuyết mỗi khi phóng ám khí, tuyệt đối có thể phát huy một trăm hai mươi phần trăm uy lực.
Một đôi nhuyễn thủ mềm dẻo không xương, có thể công kích đối thủ từ bất kỳ góc độ bất khả tư nghị nào.
Kiếp trước Đường Phong chỉ sở hữu một đôi xảo thủ mà thôi, không ngờ di hồn chuyển thế xong lại có được một đôi nhuyễn thủ.
Chủ nhân của cơ thể này tuy không để lại được cho mình chút căn cơ hay thực lực nào, nhưng lại để lại một thân thể rất tốt!
Vui sướng cảm khái cả nửa ngày, Đường Phong lại thử độ mềm dẻo của cơ thể này, cảm giác cũng không tệ, tuy vẫn có chút cứng ngắc, nhưng có thể rèn luyện thêm.
Điều này cũng khó trách, Đường Phong trước kia rất hay bắt chước đệ tử Thiên Tú, thân thể có độ mềm dẻo nhất định cũng chẳng lạ. Chỉ cần tu luyện thêm chút nữa, khai thác được tiềm lực vốn có của thân thể này, khẳng định còn có thể tốt hơn. Phóng ám khí không chỉ cần một đôi hảo thủ, sự linh hoạt nhịp nhàng của cơ thể cũng rất quan trọng.
Tắm suốt một canh giờ, Đường Phong dùng hơn phân nửa thời gian để nghiên cứu thân thể của mình, nghĩ xem sau này làm sao để khai thác được tiềm lực vốn có, thẳng đến lúc Mộng Nhi và Bảo Nhi đứng ngoài hối húc, Đường Phong mới bước ra khỏi thùng.
Quay đầu nhìn y phục của mình, Đường Phong thiểu chút nữa nôn một trận. Không biết Đường Phong lúc trước nghĩ gì trong đầu, màu sắc y phục tất cả đều là màu sắc sặc sỡ, nào hồng, nào tím, trên mỗi bộ đều có thêu hoa.
Đường Phong vội kêu hai nha đầu kia đổi một bộ đơn giản hơn ném vào cho hắn, đến lúc này mới cầm quần áo mặc vào, đầu tóc sũng nước ra mở cửa.
Mộng Nhi và Bảo Nhi lại vội vàng tiến lên, Mộng Nhi dọn dẹp quần áo bẩn cùng thùng nước tắm của Đường Phong, Bảo Nhi thì đứng sau Đường Phong, trên tay một chiếc lược, chuẩn bị hầu hạ Đường Phong chải tóc.
Đường Phong vốn ngại làm phiền nàng, nhưng chẳng biết xử lí một đầu tóc dài của mình thế nào, đành tùy ý Bảo Nhi đứng sau chải cho mình.
Không lâu sau, Mộng Nhi cũng chạy đến giúp đỡ, cả hai tay đều cầm một đống thứ linh tinh gì đó của con gái, ngữ khí ôn nhu hiếm thấy: “Phong thiếu gia có muốn kẻ chân mày không?”
– Kẻ cái rắm!
Đường Phong khoát tay.
– Vậy thì vẽ mắt?
– Không cần!
– Còn chuốt mi thì sao?
– Không muốn!
– Son môi một chút thì thế nào?
Đường Phong nghiêng đầu liếc nhìn Mộng Nhi, bất đắc dĩ nói:
– Ta là nam nhân!
Mộng Nhi chớp chớp đôi mắt to tỏ vẻ vô tội, sợ hãi hỏi:
– Vậy còn …má hồng thì sao?
Đường Phong hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Mộng Nhi nói:
– Những thứ này đều cho các ngươi, sau này không cần đưa tới trước mặt ta nữa.
Hai tay Mộng Nhi run rẩy, nhỏ giọng nói:
– Những thứ này đều do thiếu gia dùng rất nhiều tiền mua từ Thiên Vũ lâu về, chúng nô tỳ…. Chúng nô tỳ không dám nhận.
– Các ngươi không thích thì ném đi.
Đường Phong nhàn nhạt nói.
Ném đi? Mộng Nhi cùng Bảo Nhi kinh ngạc nhìn nhau, mấy thứ này đều là bảo bối của Phong thiếu gia, cho dù là những đệ tử Thiên Tú thích đến mấy cũng tiếc không cho các nàng dùng, hôm nay nổi điên cái gì, cư nhiên muốn ném đi.
– Đúng rồi, nếu các ngươi không nỡ ném thì đến Thiên Vũ lâu hỏi xem bọn họ có mua lại hay không, mấy thứ này mới dùng vài lần thôi, nếu mua lại thì bán cho họ nửa giá ban đầu, ta cũng không tham nhiều hơn, bọn họ mua lại sau này bán lại, cũng kiếm lời không ít. Bảo Nhi ngươi đừng dừng lại, ta chưa bảo ngươi dừng mà, mau giúp ta cột tóc lên nhanh đi.
“Đinh đương…” Vật gì đó trên tay Mộng Nhi rơi xuống đất, trợn mắt há mồm nhìn Đường Phong.
=======
Đợi cho tóc tai đã gọn gàng, Đường Phong liền đuổi cả hai ra ngoài, hắn không có thói quen để người khác hầu hạ mình.
Một mình chuẩn bị hồi lâu mới xử lý tốt hình tượng, đứng trước gương đồng cẩn thận xem xét hình dáng hiện tại của mình, Đường Phong gật gật đầu, vô cùng hài lòng tự tán thưởng:
– Cũng không tệ!
Hinhg tượng của thân thể này vốn cũng không kém, thậm chí có thể nói là khá xuất chúng, nhưng chịu ảnh hưởng bởi tính cáh của chủ nhân trước đây, đi sai đường, nên khiến người ta thấy có vẻ không được tự nhiên.
Nhưng tất cả những chuyện đó đã thành phù vân. Đường Phong trước kia đã chết rồi, Đường Phong hiện tại là đệ tử Đường Môn, đương nhiên sẽ không để chính mình khó chịu, để kẻ khác tới khinh bỉ mình.
Bảo Nhi cùng Mộng Nhi đứng ngoài cửa thấp giọng thì thầm, biểu hiện hôm nay của Phong thiếu gia thật sự rất khác thường, chẳng những nói chuyện khách khí với các nàng, tính tình cũng thay đổi hẳn, hơn nữa ngay cả những thứ lúc xưa rất thích cũng muốn vứt hết, khiến cả hai nha đầu nghĩ mãi cũng không rõ tại sao.
– Ngươi nói xem, liệu có phải Phong thiếu gia dùng cách mới để chọc ghẹo chúng ta?
Mộng Nhi nghi hoặc nói.
– Nếu ta thật sự ném hết mấy thứ kia đi, không chừng hắn sẽ trở mặt mà mắng ta.
Bảo Nhi suy tư một chút rồi nói:
– Cũng có thể là Phong thiếu gia thật sự trưởng thành rồi, cảm thấy trước kia mình không đúng nên muốn thay đổi chăng?
– Hắn có thể lớn sao?
Mộng Nhi cười giễu một tiếng:
– Bảo Nhi, vì ngươi dễ mềm lòng như thế nên hắn mới thường xuyên bắt nạt ngươi, đã vậy ngươi còn nói tốt cho hắn. Ta thấy ta trước tiên không nên ném, nói không chừng vài ngày nữa thiếu gia lại muốn tìm ta đòi lại.
– Ta không nói tốt cho hắn.
Bảo Nhi vội xua tay.
– Chính là ánh mắt của Phong thiếu gia hôm nay rất khác.
– Khác ở điểm nào?
Mộng Nhi kì quái hỏi.
Bảo Nhi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc liền nói:
– Ánh mắt của Phong thiếu gia lúc trước rất hung ác nham hiểm, dù đứng trước mặt chúng ta cũng lộ vẻ yếu đuối sợ sệt, nhưng hôm nay thoạt nhìn lại có cảm giác vô cùng tự tin.
Mộng Nhi đang muốn phản bác, đột nhiên nghe phía sau truyền đến hai tiếng “Khụ… Khụ” kéo thật dài, nàng quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Đường Phong đặt tay trước miệng giả vờ ho.
Hai nha đầu có chút bối rối, tuy các nàng không thích Đường Phong, nhưng dù sao vẫn mang danh là tới hầu hạ đối phương, thật sự không nên bàn tán sau lưng người ta, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đột nhiên liền ngẩn người, hai cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình tròn, bốn con mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Đường Phong.
Đây…Đây là Đường Phong? Nam nhân trước mắt lẽ nào thật sự là Phong thiếu gia ngày thường ẻo lả, đi đường chỉ hận không thể đi một bước khom lưng một cái sao?
Mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, mũi thẳng môi mỏng, thần thái phiêu dật, môi hồng răng trắng, tướng mạo đường đường, ánh mắt u buồn, trong nhu hòa mang theo tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.
Đúng là một mỹ thiếu niên tuấn tú phiêu dật!
Nhất là ánh mắt kia, trong con ngươi thâm thúy tản ra một loại lực vô cùng hấp dẫn, còn có chút ưu thương nhàn nhạt lưu chuyển bên trong, quả thực khiến người nhìn thấy đau lòng, chua xót, hận không thể ôm nam nhân trước mặt này vào lòng an ủi một phen.
Ý niệm này vừa xuất hiện, trên mặt hai nữ hài liền giăng lên hai áng mây hồng, chớp mắt đã lan xuống tận cổ.
– Có soái (đẹp trai) hay không?
Đường Phong hơi nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi.
Hai nàng đồng thời gật đầu không ngừng, môi hơi nhếch, mắt cũng không nỡ chớp
– Có thích hay không?
Hai nàng dùng sức gật đầu.
– Ha ha.
Đường Phong cười to vài tiếng, bước hẳn ra ngoài, trên miệng còn ngâm:
– Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn, cao xử bất thắng hàn a!
Đáng tiếc, không có quạt, nếu lúc này có một chiếc quạt để phe phẩy vài cái, khẳng định càng thêm thanh tâm thoát tục.
Đi được vài bước, Đường Phong quay đầu lại nói:
– Đúng rồi, đem những thứ đồ vật của nữ nhân trong phòng ta ném hết đi. Còn nữa, chuyện lúc sáng các ngươi không được nói với người khác.
– Nhất định không nói!
Mộng Nhi và Bảo Nhi trăm miệng một lời đáp lại.
Đợi cho thân ảnh của Đường Phong khuất hẳn, Mộng Nhi và Bảo Nhi mới liếc nhau một cái, đều có thể nghe rõ tim đối phương đang đập liên thanh, đợi tới lúc nhìn thấy gương mặt đỏ ửng đỏ đối phương, nhịn không được thở ra một hơi.
– Trời của ta ơi!
Mộng Nhi lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực mình:
– Đó là Phong thiếu gia thật sao? Sao lại yêu nghiệt như thế chứ?
Bảo Nhi cúi thấp đầu, xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái hố để chui xuống, trong đầu nàng bây giờ đều là nụ cười nhàn nhạt của Đường Phong.
-Không ngờ Phong thiếu gia của chúng ta chải chuốt lên cũng không tệ chút nào.
Mộng Nhi cũng hơi chột dạ, căn bản không dám nhìn thẳng Bảo Nhi.
– Gì mà không tệ chứ..
Trên mặt Bảo Nhi giống như bị lửa đốt:
– Phong thiếu gia vốn cũng rất anh tuấn mà!
– Nha đầu chết tiệt kia, ngươi phát xuân rồi.
Mộng Nhi cười lớn.
Bảo Nhi xấu hổ dậm chân một cái, buột miệng phủ nhận:
– Ta không có, ngươi đừng nói bừa!
– Còn nói là không có, mặt cũng đỏ như đít khỉ rồi kìa.
– Đáng ghét, ngươi có hơn gì ta!
Bảo Nhi duỗi tay thọt lét Mộng Nhi, hai nàng đùa giỡn xong, Bảo Nhi mới nói:
– Xem ra Phong thiếu gia không phải nói đùa, thật sự đã hối cải muốn làm một con người mới. Chúng ta mau dọn hết những thứ trong phòng đi.
– Ngươi thu dọn trước đi, ta đi báo cho Lâm trưởng lão, nàng mà biết được thì sẽ vui lắm.
Mộng Nhi nói xong liền chạy đi.
Rời khỏi Yên Liễu các nơi mình ở, Đường Phong đi thẳng theo hướng tây, dọc đường đi vừa hít thở không khí trong lành, từng bước từng bước vũng vàng, trong mắt Đường Phong hiện rõ nét vui mừng, thậm chí có thể nói là mặt mày hớn hở.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!