Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!


Mới sáng sớm Ngô Tư Lăng đã bị đánh thức vì ông chủ nhà mình điên cuồng gọi điện liên tục.

Anh mang theo sự hoảng hốt mà nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng đó của ông chủ lập tức truyền đến.

“Ngô Tư Lăng, đến bệnh viện thành phố.

Cho cậu mười phút để tới!
Hoàn toàn không cho anh ấy cơ hội để nói, đầu bên kia trực tiếp cúp máy.

Ngô Tư Lăng cầm lấy điện thoại, vẻ mặt ngơ ngần, tổng giám đốc đây là gây chuyện gì bên ngoài rôi?
Bảo anh đến bệnh viện thành phố trong mười phút?!
Hóa ra tổng giám đốc nghĩ anh lái máy bay à! Dù trong lòng còn chất chứa các kiểu câu hỏi, Ngô Tư Lăng vẫn nhận lệnh bò đến.


Ai bảo người ta là ông chủ, anh là cấp dưới chứ? Ngô Tư Lăng thật sự lái xe như lái máy bay, may mà còn đang là sáng sớm, xe trên đường rất ít, nếukhông anh cũng không thể bắt kịp mấy giây cuối cùng trong mười phút bước vào phòng bệnh.

Vừa nhìn thấy anh, Lục Đình Vĩ cúi đầu nhìn đồng hồ một cái: “Vừa đúng lúc.

” Ngô Tư Lăng cạn lời, anh thật sự tính thời gian
Rảnh rỗi quá nhi
Trong lòng oán thầm xong, Ngô Tư Lăng bước tới, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc, anh tìm tôi gấp như thể là có chuyện gì cần bàn giao sao?”
Lục Đình Vĩ bình tĩnh nhìn anh một cái, sau đó nói: “Lấy bản gốc video giám sát phòng bệnh này cho tôi.” “Hả?” Ngô Tư Lăng ngây người: “Nhưng tôi không mang máy tính.”
Vừa dứt lời, Ngô Tư Lăng rõ ràng cảm thấy hơi lạnh tỏa ra từ trên người ông chủ, vội vàng nói: “Bây giờ tôi quay về lấy máy tính.”
Nói rồi, anh quay người định đi.

“Không cần.

Gọi điện thoại cho Đình Chiêu bảo cậu ấy đem đến.” “Vâng.” Ngô Tư Lăng vội ra ngoài gọi điện thoại, đỡ chậm trễ một giây thôi lại chọc tức ông chủ.

“Ngô Tư Lăng đâu?” Đường Nhã Phương bước ra từ phòng vệ sinh, không nhìn thấy Ngô Tư Lăng liền buồn phiền hỏi.

Hình như lúc trong phòng vệ sinh cô có nghe thấy giọng nói của Ngô Tư Lăng, sao vừa mới ra đã khôngthấy người đâu rồi? “Ra ngoài gọi điện.” Lục Đình Vĩ bình tĩnh đáp.

“Ừm.” Đường Nhã Phương mấp máy môi, sau đó nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Đình Vĩ, anh thật sự lắp đặt camera trong phòng bệnh sao?” “Lắp rồi.

Lúc đó ba vào viện, anh bảo Ngô Tư Lăng đến lắp camera đề phòng.

Đường Nhã Phương lập tức xấu hổ, thân là con gái ruột của ba mà cô còn không suy nghĩ nhiều như thế, anh lại thay cô và ba suy tính nhiều như vậy, so sánh ra, bản thân là con gái dường như có phần thất bai.

Có điều cùng với thất bại, cô còn thấy rất cảm động, cảm động vì anh đã im lặng làm nhiều như thế.


“Đình Vĩ, cảm ơn." Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói một câu.

Lục Đình Vĩ nhíu đôi mày kiểm, khẽ nhếch khỏe môi: “Vợ à, đây là việc anh nên làm, giữa vợ chồng không cần phải khách sáo.”
Hai người nhìn nhau cười, chứa tất cả lời không thể nói.

Bên ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh nắng mới lên nhàn nhạt chiếu vào trong căn phòng, căn phòng sáng bừng lên.

Lục Đình Chiêu cầm máy tính đến bệnh viện, sau khi đưa máy tính cho Ngô Tư Lăng, cậu ấy bước đến bên giường bệnh, quan sát tình hình của Đường Quốc Thành, sau đó nâng mắt lên nhìn về phía Đường NhãPhương ngồi một bên giường bệnh: “Chị dâu, đã có chuyện gì xảy ra à?” “Ống thở bị cắt đứt, người đã được cấp cứu từ sớm rồi.”
Câu trả lời ngắn gọn nhưng mang nhiều ý.

Lục Đình Chiêu hiểu rõ trong chốc lát, quay đầu nhìn Ngô Tư Lăng đang lấy thẻ nhớ từ trong camera ra: “Thế nên bây giờ mọi người muốn xem trong camera là ai đã cắt đứt ống thở, phải không?”
Đường Nhã Phương gật đầu: “Ừ, nhưng chúng tôi đã biết là ai rồi, xem camera chỉ là xác định có phải người đó không thôi.” “Ai thế?” Lục Đình Chiêu tò mò hỏi dò.

“Người mà cậu cũng biết." Đường Nhã Phương không nói thẳng cho cậu ấy, mà để cậu ấy tự đoán.

Người mà mình cũng biết? Còn là người ra tay độc ác với ba của chị dâu?
Một người lướt qua trong đầu cậu ấy, cậu hỏi thăm dò: “Chu Như Ngọc sao?” Đường Nhã Phương nhíu mày: “Gần đúng.

Nói như thế Lục Đình Chiêu đã hoàn toàn hiểu rồi, lập tức thốt ra: “Mẹ của Chu Như Ngọc, Triệu Thanh Bích.” “Đình Chiêu, cậu vẫn rất thông minh mà.” Đường Nhã Phương cười trêu chọc.

“Đúng vậy.” Lục Đình Chiêu kiêu ngạo nhướng mày, sau đó nói tiếp: “Triệu Thanh Bích điên rồi sao? Bà ta lại muốn giết chồng mình, nếu không phải làđiện thì chính là lương tâm bị chó gặm rồi.”
Nói rồi cậu ấy lại cảm thấy không hợp lý, lại sửa lại: “Không đúng, trái tim dơ bẩn của bà ta chó cũng chả thèm ăn.” “Tôi cũng thấy bà ta điên rồi.” Đường Nhã Phương không cười nữa, trong ánh mắt lóe lên ánh sáng lạnh ác liệt: “Tốt nhất là bà ta điên rồi, nếu không tôi cũng có thể khiến bà ta phát điên thật” “Chị dâu ngầu quá.” Lục Đình Chiều ngạc nhiên mà vui vẻ nhìn cô.

Đường Nhã Phương tiếc cậu: “Vậy cậu sẽ giúp chị dầu chứ?” “Đó là dĩ nhiên, chị dâu chỉ cần nói một câu, em sẽ lên núi đao xuống biển lửa, không chối từ.”
Đường Nhã Phương: "

Ngô Tư Lăng ở một bên không nhịn được cười, trực tiếp cười ra.

“Cậu ba, lời này không thể nói lung tung, lỡ mà bà chủ thật sự muốn cậu lên núi đao xuống biển lửa, mà cậu không thì ngại lắm.”
Ngô Tư Lăng nói rất vui vẻ, hoàn toàn không nhận ra hậu quả sau khi nói lời này nghiêm trọng đến dường nào.

Lục Đình Chiêu đen mặt: “Ngô Tư Lăng, gần đây anh to gan lên đúng không?” “Đâu có, lá gan to như thế, không thể to thêm được." Ngô Tư Lăng nghiêm túc nói, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm đang cận kề mình.Lục Đình Chiêu híp mắt, quay đầu nhìn Lục Đình
Vĩ vẫn chưa nói gì nãy giờ: “Anh, gần đây lão già nhà chúng ta có phải định xây dựng một thành phố nhỏ ở Nam Phi không? Có phải đang lo không có ai có thể đến bên đó quản lý công ty không?”
Lục Đình Vĩ gật đầu: “Đúng là có chuyện này.

Làm sao? Em chọn được người phù hợp à?” “Có, chỉ là không biết anh có đồng ý thả người không?”
Ngô Tư Lăng không hiểu gì cảm thấy sau lưng có hơi lạnh thổi đến, theo bản năng anh nhìn về hướng bọn Lục Đình Vĩ.

Chi thấy cậu ba chơi híp mắt nhìn, nhếch khỏe môi cười thâm sâu: “Em thấy Ngô Tư Lăng chính là người phù hợp đó.

Vừa dứt lời, như thể sét đánh vào Ngô Tư Lăng, ngày ngẩn trong chốc lát
Gì cơ?!
Đây là ý muốn trục xuất anh đến Nam Phi hả?
Anh không muốn “Cậu ba, nhận được sự yêu thích này, tôi nghĩ tôi không thể đảm nhiệm được công việc quan trọng như thế.” Ngô Tư Lăng rặn ra một nụ cười, mồ hôi lạnh chảy từ trán xuống.

Trong lòng anh cũng rất sự, lỡ mà tổng giám đốc thật sự gật đầu đồng ý thì phải làm sao?
Lục Đình Vĩ bình tĩnh nhìn anh đang lo lắng, ánh mắt đen thắm lóe lên ánh sáng, khỏe môi nhếch lên một độ cong như có như không: “Đình Chiêu, đề nghị.


Nhấn Mở Bình Luận