Nghĩ đến đây thì quả thực cảm thấy lão già kia ngốc hết chỗ nói. Mẹ anh bởi vì giả vờ tung tin gia tộc phá sản, không nghề nghiệp, tiền bạc nên được hưởng một nửa gia sản kếch xù về tay, để anh ở lại làm gì ư? Tất nhiên là đoạt gia sản. Mẹ anh một khi đã ác với ai thì sẽ ám người đó đến thân bại danh liệt mới thôi. Mục tiêu đó của mẹ, anh sẽ thực hiện, không những thế còn miễn phí tặng kèm một phần quà hấp dẫn nữa kìa.
Theo như suy đoán của anh thì hẳn là giờ mẹ anh đang vừa ngồi xem một bộ phim tình cảm sướt mướt vừa gặm dưa hấu đây.
_______________________
Tại một khu biệt thự rộng lớn tại Âu Dương gia, có một vị phu nhân tuổi trung niên đang mặc một bộ quần áo thoải mái, ngồi làm ổ trên ghế sofa xem bộ phim tình cảm ngôn tình, trên tay là một miếng dưa hấu to đùng đang ăn dở. Đột nhiên bà hắt xì một cái, lấy giấy lau mũi rồi tiếp tục xem phim, ăn dưa hấu đỏ.
_______________________
Hàn Thiên Nhược vốn nghĩ Mặc Âu là một người hay đa nghi, nên đã chuẩn bị vô số lí do để được ở lại nhà cô. Ai ngờ đâu, cô lại là một người mê trai như vậy, cô không phải nên cảm thấy nguy hiểm khi nhà mình xuất hiện thêm một người đàn ông lạ sao. Mà thôi, miễn anh là người đầu tiên cũng là người cuối cùng luôn là được rồi.
Sau mấy phút vui mừng nghĩ đến viễn cảnh tương lai, Mặc Âu ngồi trên ghế tự rót cho mình một cốc nước rồi nói: "Ở nhà tôi thì phải theo quy tắc của tôi. Trước tiên mỗi sáng trước 7h15 anh gọi tôi dậy. Thứ hai, làm tất cả các công việc nhà như lau nhà, quét nhà, nấu cơm, rửa bát, tưới cây. Thứ ba, không vào phòng tôi khi được sự cho phép. Cuối cùng, không được mời người lạ vào nhà tôi. Anh nghe hiểu tất cả chứ, còn tiền nhà thì trừ vào tiền lương anh làm bảo mẫu cho tôi''
Môi Hàn Thiên Nhược mím chặt thành đường thẳng, nói như đúng rồi: ''Tôi không biết làm việc nhà''
Măc Âu ''phụt'' nước vừa mới uống ra cả sàn nhà, sững người toàn tập: ''Hể''
Đột nhiên nghĩ tới vấn đề nào đó, cô vỗ đầu một cái rồi nhìn anh cười nói: ''Ừ nhỉ! Tôi quên mất anh cũng là một đại thiếu gia luôn có người phục vụ. Xin lỗi xin lỗi! Chuyện quan trọng như vậy mà tôi lại quên béng mất. Được rồi!! Ăn sáng xong tôi dạy anh cách làm việc nhà. Ở nhà tôi thì anh chắc chắn phải học cách làm một người vô danh, sống một cuộc sống bình thường, cơm canh đạm bạc. Chứ không giống lúc anh còn là đại thiếu gia của Hàn gia luôn có người phục vụ 24/24, đồ ăn đều là sơn hào hải vị. Như thế nào? Anh có chịu khổ được không???''
Hàn Thiên Nhược gật đầu: ''Tôi không ngại''
Mặc Âu mỉm cười nhìn anh - một con người tuy giàu nhưng không kiêu thì cảm thấy hài lòng gật đầu: ''Rất tốt, được rồi để tôi đi chuẩn bị đồ ăn sáng còn anh cứ ngồi đó đi, muốn làm gì thì làm''
Hàn Thiên Nhược gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi Mặc Âu đi vào phòng bếp. Ngoài phòng khách chỉ còn lại Hàn Thiên Nhược. Anh đưa mắt liếc nhìn xung quanh căn nhà. Cả căn nhà được trang trí rất đơn giản nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy được sự đặc biệt riêng trong từng không gian một. Tất cả đều được tô điểm bằng sắc màu ấm chứ không quá lòe loẹt, cầu kì kiểu cách, hay một gam màu xám trắng lạnh lẽo như biệt thự riêng của anh.
Lúc này trong phòng bếp vọng ra âm thanh trong trẻo của Mặc Âu: ''Thiên Nhược, vào ăn được rồi''
Hàn Thiên Nhược nghe vậy thu hồi tầm mắt lại, lững thững bước vào phòng ăn.
Trên bàn chỉ có hai đĩa bánh mì phét mứt hoa quả, thêm mỗi người một quả trứng rán, và một cốc sữa đậu nành ấm nóng, tỏa mùi thơm nghi ngút khắp phòng. Hàn Thiên Nhược nhìn món ăn trên bàn thì không hiểu sao lại có cảm giác như vợ mình đang chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho chồng vậy. Anh liên tưởng hình như quá xa vời rồi. Nhưng mà đây cũng chính là điều anh khao khát có được. Đơn độc đã lâu nên bây giờ anh chỉ có một mong ước nhỏ nhoi đó là có một gia đình nhỏ luôn mong ngóng đợi anh trở về. Nhưng cuộc đời là trớ trêu thay, ai mà ngờ được người phải mong ngóng chờ đợi mọi người trong gia đình trở về lại là anh. Tuy hơi tội mà thôi cũng kệ.