Hàn Thiên Nhược ôm lấy eo Mặc Âu, thì thầm khẽ vào tai cô: “Thân mật một chút sẽ tạo hiệu quả tốt hơn”
Mặc Âu dùng biểu cảm khó tin. Anh chủ động thế sao?
‘‘Đúng đúng! Hai người giữ nguyên tư thế này, gần hơn chút nữa. Tốt tốt’’
Cứ như thế, những bức ảnh độc đáo thẫm mùi vị của ma giới ra đời.
Đến bức hình cuối cùng, Hàn Thiên Nhược chủ động đề nghị muốn chụp tư thế giống như lúc trước cô từng chụp với Triết Minh.
Anh quả nhiên là một người thù dai nhớ lâu.
Mặc Âu cố nhịn cười mà cố đanh mặt lại cho phù hợp với chủ đề bóng đêm lạnh lùng.
Nhưng Hàn Thiên Nhược lại muốn cô cười với anh. Mãi thấy Mặc Âu không cười, hàng lông mày anh nhăn nhó lại tỏ vẻ không vui.
Anh siết lấy eo cô, phát ra chất giọng trầm trầm: “Sao em không cười?”
Mặc Âu nhướng mày: “Tại sao em phải cười?”
Hàn Thiên Nhược nghe cô hỏi vặn lại thì nhất thời á khẩu. Anh không thể để cô biết anh đang ghen một cách thái quá được.
Hàn Thiên Nhược hơi lúng túng mấp máy môi: “Anh muốn thấy em cười không được sao?!”
Mặc Âu nghe thấy lời muốn nghe mới vui vẻ vòng tay qua ôm lấy eo anh: “Anh nói sớm có phải tốt hơn không!”
Cảnh Đường phía bên ngoài lúc này lên tiếng: “Nào nào! Chụp bức cuối này nữa là công việc hoàn thành rồi”
Tuy nhiên, đến giây phút nhân viên nhấn nút chụp ảnh, ghi hình, thay vì Mặc Âu nở một nụ cười tươi rói như với Triết Minh thì trong bức ảnh cuối này, Mặc Âu chỉ vòng tay qua cổ của Hàn Thiên Nhược, cười nhếch với anh.
Ở đây có một sự đối lập không hề nhẹ!
Nụ cười đó của cô nhìn thoáng qua trông vô cùng dụ hoặc, như thể đi dụ dỗ trai nhà lành trở thành loạn tặc.
Bạch Thần không hay biết chuyện gì kể từ khi hai người bắt đầu chuyển sang chụp các loại động tác có vẻ thân mật, bởi anh có việc đột xuất cần rời công ty.
Trời nắng chói chang, Mặc Âu tiễn Hàn Thiên Nhược xuống dưới công ty.
Suốt cả quãng đường, mặt mũi anh đều sầm sì. Người nào người nấy đều biết điều mà cách xa vị mặt đen này.
Còn cô nàng bên cạnh thì vẫn thong dong cả buổi, không hiểu chuyện gì.
Tận đến lúc Hàn Thiên Nhược bước lên chiếc xe Bentley, Mặc Âu cũng rất thản nhiên mà vẫy vẫy tay tạm biệt: “Thượng lộ bình an nhé bảo bảo”
“Hừ”
Anh giận ra mặt, cô còn không biết dỗ.
Thế là Hàn Thiên Nhược ngó lơ Mặc Âu, lên tiếng với Vương Gia Vỹ: “Lái xe đi”
Vương Gia Vỹ bối rối nhìn Hàn Thiên Nhược rồi lại nhìn Mặc Âu.
Kể ra thì anh cũng không hiểu Hàn Thiên Nhược đang giận dỗi cái quái gì.
Sao yêu đương vào khiến người ta khó hiểu vậy nhỉ? Người ta nói người ngoài cuộc thường nhìn rõ được mọi chuyện của người trong cuộc.
Mà với cái tình hình này thì có ma mới tin cái lập luận ngông cuồng đó!
Vốn Vương Gia Vỹ đang gạt cần xe, chuẩn bị đạp chân ga. Đột nhiên một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến anh ngay lập tức ngưng hẳn mọi hành động.
Một giọng uy quyền phát ra:
“Dừng xe”
Mặc Âu nhanh thoăn thoắt luồn cánh tay thon dài trắng mịn vào cửa kính xe, nhấn nút mở cửa kích hết mức có thể, để lộ một ô cửa đầu người có thể chui lọt.
Cô không nhanh không chậm mà luồn lách đầu vào, nhướn người hôn chụt vào má Hàn Thiên Nhược đang ngồi gần cửa một cái thật kêu.
Sau đó, Mặc Âu thu đầu lại, ra hiệu cho Vương Gia Vỹ lái xe.
Vương Gia Vỹ bị sốc bởi hành động chớp nhoáng của Mặc Âu.
Thế mà anh lại thấy được cảnh Hàn Thiên Nhược bị cưỡng hôn.
Với tâm thế lơ mơ chìm trong cơn sốc kinh chưa thoát ra được, Vương Gia Vỹ lái xe với một tốc độ rùa bò.
Riêng Hàn Thiên Nhược chỉ hơi ngạc nhiên, có điều sau khi hết ngạc nhiên thì quay trở lại trạng thái cảm xúc mang tên sậm mặt.
Chiêu mỹ nhân kế này của cô vô tác dụng rồi!
‘‘Ting’’ Chuông điện thoại Hàn Thiên Nhược vang lên trong khoang xe.
Mặc Âu đã gửi một tin nhắn cho bạn.
‘‘Về nhà chúng ta cùng chụp ảnh trên giường’’
Hàn Thiên Nhược nghệt mặt. Không tin lắm mà đọc đi đcj lại một câu chín chữ đó, hai tai không hiểu sao lại vô thức đỏ ửng.
Trên giường…
Chẳng lẽ cô muốn…
Hàn Thiên Nhược ngay lập bác bỏ suy nghĩ đen tối trong đầu.
Bất quá, anh vẫn hi vọng điều đó xảy xa.