Mặc Âu thầm thở phào, nhưng theo bản năng lại bật ra câu hỏi: “Thế tại sao anh còn chưa ăn em?”
Hàn Thiên Nhược đột ngột khựng lại, đôi mắt đen tối quay lại nhìn cô: “Vậy là em muốn anh ăn em…?”
Mặc Âu ý thức được cô mới thốt ra một câu hỏi ngớ ngẩn liền vội vàng sửa lại: “Không không, anh nghe nhầm rồi.”
Đuôi mắt Hàn Thiên Nhược cong lên dịu dàng, anh đưa tay vuốt ve đôi môi anh đào của Mặc Âu, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Anh cần phải chuẩn bị đủ một chút gia vị trước khi làm thịt…”
Khuôn mặt Mặc Âu bất giác đỏ ửng, tim có chút rộn ràng vì câu nói của anh.
Một chút gia vị gì chứ!
Hàn Thiên Nhược bật cười thoải mái khi trêu đùa được cô.
Đến cửa phòng có khắc dòng chữ nạm vàng “President Suite Room” được điêu khắc lên những nét vẽ cầu kì mà độc đáo, Hàn Thiên Nhược quét tấm thẻ từ mở cửa ra.
Căn phòng lớn được bày bố nhiều vật dụng đắt giá, sang trọng, như chiếc giường Kingsize cũng được nạm vàng với nhiều viên đá rubby ngọc bích đính quanh thành giường. Nhưng điều này không còn gì xa lạ đối với hai người.
Mặc Âu thong thả ngồi lên chiếc ghế sofa dài cùng màu với đá rubby ngọc bích, tự rót cho mình một tách trà ngũ vị hương đã được chuẩn sẵn từ trước, sau đó mới nhìn sang Hàn Thiên Nhược đang bận gọi điện thoại cho ai đó.
Đợi anh nghe điện thoại xong, Mặc Âu mới không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc anh đem em đến đây làm gì thế?”
Hàn Thiên Nhược đặt điện thoại lên bàn trà, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Mặc Âu rồi kéo cả người cô ngồi lên đùi mình. Gục đầu xuống hõm cổ thơm thơ, anh chỉ nói đơn giản một từ: “Chờ.”
Mặc Âu ngơ ngác: “Hửm?”
“Ting!”
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.
Hàn Thiên Nhược nhấn một cái nút bên cạnh bàn trà, cánh cửa phòng tự động mở ra.
Ngay sau đó Mặc Âu lập tức thấy được một dàn mỹ nam kín cổng cao tường nối đuôi đi theo sau một vị có vẻ như là quản lí.
Vị quản lí bước đến trước mắt Hàn Thiên Nhược cung kính cúi đầu: “Tất cả các đệ nhất mỹ nam của chúng tôi đều đã tập hợp đủ ở đây hết rồi thưa ngài.”
Hàn Thiên Nhược lười biếng liếc mắt qua mấy người đàn ông kia một cái rồi ngoắt tay, ra hiệu ông có thể đi rồi.
Vị chủ quản tuân lệnh để người lại, còn mình thì rời đi.
Mặc Âu đờ người nhìn đám người kia, lại nghi ngờ nhìn Hàn Thiên Nhược hỏi: “Đây là “xoa dịu thị lực” mà anh nói hả?”
Ánh mắt Hàn Thiên Nhược trông điềm đạm mà có chút ưu thương nhìn cô mở miệng:
“Tránh cho em nhàm chán khi nhìn thấy khuôn mặt của anh quá nhiều. Vốn anh muốn em nhìn anh nhiều một chút, nhưng làm như vậy anh sợ sẽ bị em nhanh chóng bỏ rơi vì thấy anh phiền phức.”
Âm cuối cùng này của anh dường như ám luôn cả tâm trạng bất an.
Mặc Âu nghe anh nói vậy, cả khuôn mặt liền đờ đẫn.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được mình chính là một bảo vật quý giá nhất từ một người khác ngoài gia đình.
Anh sợ cô chán anh, anh sợ cô không thích anh, anh sợ cô bỏ rơi anh, chê anh phiền phức?
Rốt cuộc anh đã phải trải qua những gì mà khiến anh trở thành một người đa cảm như thế, trong khi bề ngoài anh chính là một người không màng thế sự, cũng chẳng bận chuyện nhân gian.
Cô đau lòng xoa đầu anh, lại một lần nữa nhấn lại cái nút mở cửa rồi nhìn đám đàn ông trước khi gặp anh còn thấy đẹp, sau khi gặp rồi thì liền thấy xấu, cất lên chất giọng vô cảm:
“Các người có thể đi.”
Mấy người đàn ông kia ngập ngừng chờ đợi lệnh từ Hàn Thiên Nhược.
Mặc Âu không đợi Hàn Thiên Nhược lên tiếng mà mất kiên nhẫn phát ra nộ khí áp bách:
“Tôi bảo các người ra ngoài.”
Đám người kia bất ngờ giật mình, kinh sợ trước sự uy hiếp mãnh liệt từ cô gái nhìn qua tưởng như không có gì đặc biệt lắm. Ai mà ngờ được lãnh khí của người này lại lớn như vậy.
Không đợi lệnh từ Hàn Thiên Nhược nữa, đám người ngay lập tức nối đuôi nhau ra ngoài.