Mọi người trong gia đình Âu Dương gia thờ ơ. Năng lực của Hàn Thiên Nhược còn phải nghi ngờ à?
Con mắt nhìn người đúng là hạn hẹp!
Đường Nguyệt Lam thầm nhếch môi, nhấp nhẹ một ngụm trà ấm.
Hàn Thiên Nhược vô tư hơn, coi mọi người xung quanh như không khí mà vuốt ve chiếc mặt nạ bạc đang cầm trên tay.
Tử Hạ nghe ba nói đến cháu trai duy nhất của Âu Dương gia, tức là nếu đồng ý lập hôn ước, anh sẽ là vị hôn phu của cô. Suy nghĩ này khiến Tử Hạ không khỏi tò mò mà đưa mắt nhìn anh một cái.
Nhưng một cái nhìn này lại khiến Tử Hạ điếng người. Nhất thời ngưng nhịp thở, khó tin nhìn chiếc mặt nạ bạc quen thuộc trên tay anh.
Người đàn ông đêm hôm trước cứu cô cũng mang một chiếc mặt nạ y hệt như vậy, chắc chắn cô không nhớ nhầm.
Vậy há chẳng phải là, người cứu cô lại chính là vị hôn phu tương lai này của cô.
Chỉ có trời mới biết đêm đó sau khi được người của anh nhận giao phó đưa cô trở về nhà, cả đêm đó cô không tài nào ngủ nổi.
Hễ nhắm mắt là lại nhớ đến thân hình tráng kiện, tỏa ra khí tức lạnh lẽo thấu xương của anh. Một hình bóng đẹp đẽ đến mức khiến người ta nhìn một lần là nhớ mãi.
Tim cô cứ đập bình bịch đến không biết làm thế nào cho ổn định.
Tối hôm đó vì vướng víu mặt nạ trên mặt, Tử Hạ không nhìn rõ được tổng thể khuôn mặt anh, nhưng hôm nay lại khác.
Khuôn mặt tựa điêu khắc lộ rõ trước mặt cô, vẻ đẹp vân đạm phong khinh, lạnh nhạt, bình thản, không để trong mắt bất cứ thứ gì, tựa như gió nhẹ mây trôi hờ hững. Sắc đẹp của anh không khỏi khiến cô mê đắm.
“Tử Hạ… Tử Hạ!”
Mãi không thấy con gái có động tĩnh gì, Tử Vân Chung đành gọi tên cô.
“A!” Tử Hạ đang thất thần nên bị tiếng kêu của ông làm cho giật mình, thất thanh kêu lên một tiếng.
Mọi ánh mắt không tiếng động đổ dồn vào người cô, ngay cả Hàn Thiên Nhược cũng không ngoại lệ.
Thấy anh nhìn, Tử Hạ cúi đầu đỏ mặt.
“Xin lỗi mọi người. Con có chút thất lễ rồi.”
Tử Vân Chung với Tử Hạ dù gì cũng là cha con, máu huyết tương thông, sao có thể không hiểu khuôn mặt đỏ chót lúc này của cô, vậy thì càng đúng với ý ông.
Tử Hạ đã động lòng rồi, giờ đến đến lượt ông thu phục thằng nhỏ nãy giờ cứ luôn cúi đầu làm ngơ.
Âu Dương Phong cùng Đường Nguyệt Lam thầm đánh giá cô tiểu thư nhà họ Tử này.
Diện mạo tạm được, miệng nói tạm được, gia đình tạm được, còn lại cũng chẳng có gì nổi bật cả.
Bọn họ vẫn là ưa thích tính cách hoạt bát của Mặc Âu hơn.
Hàn Thiên Nhược nheo mắt gằn giọng: “Im lặng một chút, sao mấy người lắm lời thế.”
Không khí trong phòng khách rộng lớn bị câu nói của Hàn Thiên Nhược mà trở nên bức bối đến nghẹt thở.
Thân là trưởng bối của Hàn Thiên Nhược, Âu Dương Phong cũng không nhịn được mà run rẩy một trận, hiển nhiên cũng bị đứa cháu đích tôn làm cho kinh sợ.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy, con dâu mẹ đâu rồi?”
Âu Bắc Tuyết vừa hay cũng đã trở về rồi.
Bước vào nhà, Âu Bắc Tuyết nhìn cục diện đất rộng người đông này nhíu mày không vui. Tâm trạng vui vẻ khi mới đi mua bánh ngọt cho con dâu trở về ngay lập tức bị dập tắt bởi đám người.
Bà không chút nể nang gì mà lên giọng gắt gỏng:
“Các người bàn xong việc rồi thì về đi chứ, chúng tôi còn bận việc gia đình nữa.”
Ý bà thể hiện rất rõ ràng: Các người là người ngoài, chúng tôi là người nhà còn cần nói chuyện với nhau, các người mau chóng về cho.
Gia đình Tử gia nghe lời này, sắc mặt người nào người nấy đều thay đổi. Tử Vân Chung nhìn sắc đẹp của Âu Bắc Tuyết không khỏi say mê, nhưng vẫn không quên mục đích hôm nay đến đây là gì.
“Âu tiểu thư nói như thế là không đúng rồi. Chính Âu Dương Phong mời cả gia đình chúng tôi đến đây để dùng bữa, tiện thể bàn luận chuyện lập hôn ước luôn. Chúng tôi đã vô cùng nể mặt mà đưa cả con gái cưng của tôi đến đây rồi.”