Lăng Cung nhìn không nổi cảnh này, sải một bước dài đến túm lấy cổ áo đằng sau của Đường Dạ kéo lên. Kéo lên xong còn hất anh ta sang một bên y như ghét bỏ một bao rác bẩn.
Lăng Cung lại cúi người cầm lấy tay Mặc Âu nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, sau đó còn xoay đi xoay lại mấy vòng xem cô có bị trầy xước chỗ nào không.
Thấy ở khuỷu tay có vết trầy xước, hai mắt Lăng Cung tối lại, quay người đá Đường Trạch còn đang phủi bụi trên người một cái không thương tiếc.
Dám đả thương người của tôi, tôi cho cậu biết thế nào là lễ hội.
Đường Trạch vì một cú đá này mà mất quán tính ngã cái rụp xuống đất. Khác với lần trước có Mặc Âu làm bệ đỡ, lần này không có gì cả nên anh trực tiếp hôn lên sàn nhà cứng cáp, mũi cũng bị chấn thương không hề nhẹ.
“Rầm!” Lăng Cung kéo Mặc Âu vào phòng, đồng thời khóa trái cửa lại.
Đường Trạch nằm đơ trên mặt sàn. Rốt cuộc là năm nay anh đã đắc tội với ai mà luôn gặp xúi quẩy vậy.
Vừa nãy không phải là do thấy Lăng Cung mất kiểm soát mà chĩa súng bắn lung tung. Anh sợ đại sư huynh bắn trật một phát là người anh nở hoa nên mới vội vội vàng vàng đạp cửa ra ngoài tránh bão.
Ai ngờ lại đụng phải Mặc Âu dẫn đến một màn này đây.
Đường Trạch thử may mắn phủi bụi trên người, tiến đến vặn khóa cửa. Quả nhiên là xui xẻo, cửa bị khóa mất rồi.
Tiểu sư muội vào trong đó không có chuyện gì đấy chứ? Cũng vì anh chạy ra ngoài này mà giờ khiến Mặc Âu bị nhốt trong đó.
Không được! Anh cần phải đi lấy chìa khóa dự phòng. Vẫn còn may là vừa nãy người thuê phòng là anh, bây giờ chỉ cần tìm đại một lí do đi vệ sinh xong làm mất chìa khóa là được rồi.
Tiểu sư muội, huynh chúc muội bình an trước, đừng xảy ra mệnh hệ gì cho đến khi huynh trở lại là được.
......................
Trong căn phòng rộng lớn chỉ có một nam một nữ, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mặc Âu vừa rồi cũng đúng lúc nhìn thấy anh khóa trái cửa. Đây là có ý gì?
Là không cho Đường Trạch vào?
Hay là không cho cô ra?
Càng nghĩ càng sợ, cô định nhân lúc Lăng Cung vào phòng ngủ lấy hộp thuốc sơ cứu mà len lén bước nhanh ra cửa.
Thời đại này khóa nào cũng có cách phá, mà cánh cửa phòng này ngoài áp dụng quét thẻ từ ra còn có tay nắm gạt ngang.
Phá khóa này không khó, Mặc Âu lần mò trên tóc lấy một cái kẹp tăm xuống, còn chưa kịp chọc vào ổ đã bị người đằng sau như âm hồn vọng tiếng hỏi:
“Em định chạy đi đâu?”
Ánh mắt Lăng Cung thẫm lại khi nhìn thấy cái kẹp trong tay cô.
Mặc Âu giật thót tim, suýt nữa thì lạc hồn, quay phắt người lại mà chưa kịp giấu cây kẹp đi.
Lăng Cung đặt hộp thuốc sơ cứu xuống chiếc bàn tròn ở phòng khách rồi thong thả ngồi xuống, ngoắt tay ý bảo Mặc Âu tới đây.
Cô đâu còn cách nào khác đành ghim cây kẹp tăm lại trên đầu, bước đến chiếc ghế bên cạnh Lăng Cung. Đúng như Đường Trạch nói trong điện thoại, đại sư huynh nổi điên rồi.
Tuy nhìn bề ngoài thì hoàn toàn không có dấu hiệu gì của sự bất thường, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm kia, ngay lập tức nhận ra bên trong hằn nhiều sợi tơ máu, trông kinh hãi vô cùng.
Lại nhìn xung quanh căn phòng rộng, đồ vật bị lật lên đổ xuống, cô liếc mắt nhìn chiếc ti vi đã bị bắn tạo thành một lỗ tròn vo.
Màn hình xung quanh bị lực tác động cũng đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật mà cô xin đặt tên cho bức tranh là "banh xác".
Mí mắt giật giật một hồi. Chậc, ti vi màn hình rộng ép mỏng này giá ngoài thị trường cũng phải lên đến hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ. Thật đúng là đại gia phá của.
(Hai mươi nghìn nhân dân tệ gần sáu mươi sáu triệu đồng)
“Đưa tay đây.” Lăng Cung không nói nhiều, đứng dậy qua bên ghế ngồi cùng cô.