Mặc Âu nghe anh nói thì thở dài một hơi não nề, vỗ vỗ lưng anh an ủi:
“Sao em cứ cảm thấy anh chẳng độc ác giống lời đồn đại về lão đại khát máu của tổ chức Death chút nào. Vả lại, em phải làm sao để anh có được cảm giác an toàn đây. Hay là chúng ta… đính hôn đi.”
Ánh mắt Hàn Thiên Nhược chấn động, ngốc người luôn tại chỗ, khó tin nắm vai kéo cô ra đối mắt nhìn anh. Bốn mắt mở to không chớp dán chặt vào nhau, phản chiếu đối phương.
“Em đang nói thật đấy à?”
“Em nói thật.” Mặc Âu gật đầu.
Hàn Thiên Nhược nhìn cô, lại nhớ ra điều gì đó, sắc mặt vừa phấn chấn lập tức trở nên trầm mặc khó tả:
“Em có xem anh là người thay thế không?”
Anh vẫn nhớ như in câu nói lúc trước cô nói với anh. Cô đã từng nói rằng người cô muốn kết hôn chính là anh trai nhỏ.
Bây giờ nghe Mặc Âu đột nhiên nói vậy, không thể trách được vì sao anh lại nghi ngờ.
Mặc Âu trợn tròn mắt: “Người thay thế cái quỷ gì? Anh thử tìm xem còn ai sở hữu một cái nhan sắc thượng thừa giống anh nữa. Đến anh trai nhà em cũng chỉ có nước bái phục thôi.”
Hàn Thiên Nhược nhanh chóng bắt lấy từ khóa trọng điểm. Anh cực kì nhạy cảm với hai từ “anh trai” mà cô tự nhiên thốt ra.
“Thật sự anh không phải thay thế sao?”
“Chẳng có ai thay thế được anh cả. Anh chính là bạn trai độc nhất vô nhị của em mà. Đúng không? Hay là anh không muốn đính hôn với em? Có người đẹp khác làm quen rồi hửm?”
Mặc Âu híp mắt nhìn anh. Quả nhiên việc có bạn trai nhan sắc tuyệt trần giống như việc phải vác một quả đạn trên vai có thể nổ tan xác bất cứ lúc nào.
Thật nguy hiểm!
“Không có.”
Hàn Thiên Nhược sau khi giải bỏ được khúc mắc trong lòng mới bắt đầu ngồi cười ngây ngốc nhìn cô.
Đột nhiên lúc này anh nhào tới phía Mặc Âu, nâng cằm cô lên hôn chụt vào môi mềm một cái rồi rời đi, vòng tay bao bọc cả người cô vào trong khuôn ngực vạm vỡ.
“Làm sao anh có thể để vào mắt những người con gái khác được, trong khi anh có một người bạn gái xinh đẹp như em chứ.
Trong mắt anh, em là cả bầu trời, những người mang giới tính nữ khác đều là hạt bụi mịn, anh nhìn còn không thấy.”
Hàn Thiên Nhược một khi chìm vào trạng thái vui vẻ, ngôn từ quyến rũ câu người gì cũng có thể nghĩ ra. Đặc biệt là rất biết thả thính bạn gái nhà mình.
“Chúng ta có thể đính hôn thật sao?” Hàn Thiên Nhược muốn một câu trả lời chắc chắn từ cô. Bởi chuyện này quá mức đột xuất đối với anh, hiện giờ vẫn tạm thời chưa thể nào tin nổi.
“Thật. Chỉ là chưa thể kết hôn. Thời gian chúng ta quen nhau còn chưa đủ dài, chỉ sợ hai bên gia đình phải lo lắng.”
Mặc Âu ôm anh, đều đặn vỗ vỗ lưng Hàn Thiên Nhược như muốn trở thành liều thuốc an thần cho sự nghi kị khó dấu.
Hàn Thiên Nhược nghe những điều cô nói cũng hợp lí, thuận theo mà gật đầu. Tuy là anh vẫn muốn thẳng bước vào lễ đường thành hôn luôn.
Anh cảm thấy bản thân dạo này vô cùng khác lạ, lúc nào cũng có suy nghĩ không biết khi anh mặc áo chú rể lên sẽ đẹp trai đến mức độ nào.
“Cảm ơn em đã cho anh lên chức chính thất.”
Miệng anh sau khi thốt ra câu này thì kéo cao lên tận mang tai, niềm vui cứ thế nảy nở với một lí do rất độc đáo.
Đáp lại câu nói của Hàn Thiên Nhược chính là một trận cười khoái chí của Mặc Âu. Cô cười ngoác miệng đến chảy cả nước mắt trước lời tự đắc của bạn trai cô.
“Không có gì, nhớ tiếp tục phát huy, đừng để nữ đế này trực suất chức vị của ngươi là được.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Hàn Thiên Nhược bật cười theo, nói hùa theo cô. Cùng lắm có kẻ nào có khả năng cướp chức của anh thì anh trục suất người đó trước là được rồi.
Một đêm với niềm vui bất ngờ lại chầm chậm trôi qua, đồng thời cũng xóa tan đi mọi suy nghĩ bề bộn về những thứ hai người vừa nhe thấy, vừa nhìn thấy, còn có cả cảm nhận được.
Nhưng hạnh phúc thường không kéo dài…