Ba huynh đệ Lasma cứ rời đi như thế để lại cho mọi người vẫn đang đứng đây ngơ ngác khó hiểu một hồi.
Nam nhân viên phục vụ dường như đã đại khái đoán ra được mọi chuyện, không nấn ná ở đây làm gì nữa, anh phải đi xuống gặp người hỏi rõ ngọn ngành thì hơn.
Người đàn ông mặc áo caro vàng nhận tin nhắn rút lui từ Hàn Thiên Nhược, anh đi vào cùng thang máy với nam nhân viên.
“Cậu giả trang có phần hơi thái quá rồi.”
Nam phục vụ liếc bộ dạng quê mùa của chàng trai thư sinh trẻ với cái kính đen dày cộp.
“Bị cậu phát hiện rồi. Mà người phụ nữ vừa nãy là bạn gái cậu à?”
“Cậu nghĩ sao?”
“Tốt nhất đó chỉ là giả.”
“Vì?”
“Cậu nên hỏi ra lão đại thì hơn. Tôi không được phép nói nhiều, chỉ có thể cảnh cáo cậu.”
Cuộc trò chuyện của hai người quen dừng lại ở đó. Chẳng ai nói thêm câu gì nữa.
Dưới bãi đậu xe U Cốc, Hàn Thiên Nhược sau khi thắt dây an toàn cho Mặc Âu xong, nhìn cô hết quay sang bên này lại quay sang bên kia, ngồi không yên được một chỗ, anh lo lắng không thôi.
“Em khó chịu thế nào?”
“Nóng. Anh giảm nhiệt độ điều hòa đi.”
Tối nay cô chỉ mặc duy nhất một cái áo ôm sát body mỏng. Bây giờ muốn cởi cũng không cởi được.
Thuốc vừa nãy khiến cô miên man, đến hiện tại mới thực sự là lửa đốt toàn thân.
“Anh có thể phóng xe nhanh về nhà được không, em cần tắm nước lạnh. Thân thể em sắp không chịu nổi rồi.”
“Được, chúng ta sẽ nhanh về nhà.”
Nhưng với tình trạng giao thông của thành phố A lúc về đêm thì yêu cầu của cô hẳn là không thể. Còn nếu muốn có thể, anh phải gọi một cuộc điện thoại.
“Gia Vỹ, yêu cầu cho phía cảnh sát giao thông mở đường cho biển số đuôi xe 9999 của tôi từ đoạn đường quán bar U Cốc đến biệt thự Thịnh Thế.”
“Vâng.”
Hàn Thiên Nhược từ từ khởi động xe, đi với tốc độ bình thường chờ đợi cảnh sát dàn làn xe.
“Mặc Âu, em có muốn mở cửa kính xe hóng gió không?”
“Có thể sao? Xe còn đang bật điều hòa.”
“Chỉ cần em muốn đều có thể.”
Hàn Thiên Nhược mở cửa xe ra. Gió mát từ bên ngoài thổi táp vào mặt, cơn nóng trong người tuy không thuyên giảm nhưng vẫn đỡ khó chịu hơn một chút.
Nhìn dàn xe trước mặt đang tiến sang hai bên, dành ra một khoảng trống ở giữa. Anh lúc này mới phóng xe như ngựa phi chốn rừng hoang nước độc trên đường về nhà.
Biệt thự Thịnh Thế.
Mặc Âu mở cửa chạy thẳng vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh cho chảy vào bồn tắm. Cô liên tục lấy nước hất vào mặt, đợi khi nước bồn tắm đã được hai phần ba bồn thì bước vào, ụp cả người xuống dòng nước lạnh căm.
Nhưng đáng tiếc, nước lạnh đến đâu cũng không hề hấn gì với cơn nóng đã lan khắp cơ thể của cô, khắp người đặc biệt nóng, lại ngứa ngáy một cách kì lạ, nhất là ở dưới hạ thể kia.
Mười lăm phút sau, Hàn Thiên Nhược mãi chẳng thấy cô bước ra, lo lắng gõ cửa.
“Mặc Âu, em có ổn không?”
“Chờ em thêm mười phút nữa.”
Tuy sợ cô ngâm nước nhiều quá dễ bị cảm mạo, nhưng với tình trạng hiện tại của cô thì anh đành thỏa hiệp.
“Chỉ được mười phút nữa thôi đó.”
“Vâng.” Tiếng Mặc Âu từ bên trong vọng ra.
Lại thêm một lần mười phút trôi qua.
“Mặc Âu, em nên ra đây rồi.”
“Cho em thêm mười phút nữa.”
Cô cảm thấy mình đã ngâm nước đủ lâu rồi nhưng thân thể vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào. Không những không bớt nóng mà còn có xu hướng càng ngày càng ngấm. Thuốc hẳn là giờ này mới bắt đầu phát huy tác dụng.