Phòng ăn ngột ngạt với tất cả tám người, Mặc Niên Kiệt ngồi một mình tại vị trí trên cùng, hai bên lần lượt là Kiều Khả Sênh và Mặc Niên Vinh, nối tiếp hai người lần lượt là Mặc Âu và vợ Mặc Niên Vinh - Tô Lâm Mạn, cuối là Hàn Thiên Nhược và Mặc Nhu ngồi đối diện nhau. Người nào người nấy nhìn chằm chằm phía người bên kia, chỉ riêng Hàn Thiên Nhược là ngồi cúi đầu vuốt ve bàn tay Mặc Âu, mặc cho Mặc Nhu nhìn chằm chằm.
“Cả nhà ăn được rồi.” Mặc Niên Kiệt là chủ nhà lên tiếng mời trước.
Trong bữa ăn, người nào người nấy đều im lặng, chỉ cặm cụi ăn phần cơm của mình. Đến giữa bữa, Mặc Niên Vinh mở lời khơi mào cuộc trò chuyện hợp tác trên bàn ăn.
“Anh trai, công ty em dạo này thất thoát quá, nhiều vụ làm ăn chẳng đi đến đâu cả, tiền chảy vào túi cũng ngày một ít đi. Em cũng đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, chủ yếu là thiếu danh tiếng trong giới. Anh xem, công ty anh lớn như vậy, đó lại là công ty của ba chúng ta, tại sao anh không giúp em rạng danh một chút. Việc làm ăn của em sẽ thuận theo đà đó mà làm ăn thấm khá hơn cũng nên.”
Mặc Niên Kiệt đặt đũa xuống, hướng mắt về phía Mặc Niên Vinh: “Chú nói như kiểu tôi đang ngáng con đường danh lợi của chú ấy. Công ty Mặc Thị hiện tại đang do tôi đảm đương chức chủ tịch công ty, ba chính là người đưa tôi lên chức vị này. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chú cũng đã từng được ba phân bổ vào một vị trí trưởng phòng của phòng ban nào đó nhưng lại bị chú từ chối nên ba không luyến tiếc gì chú nữa. Cũng chính như vậy mà chú chẳng thể vào công ty, ban đầu là chú ghét bỏ nó, bây giờ lại đòi nhờ nó nâng danh tiếng trong giới cho công ty chú, nằm mơ giữa ban ngày à?”
“Anh…” Mặc Niên Vinh xanh mặt định cãi cố lại bị Mặc Âu cản lời: “Ngay lần đầu tiên tìm hiểu về công ty chú, tôi đã không muốn rót tiền vào đầu tư rồi, công ty gì mà nội dung hợp đồng có quá nhiều kẽ hở, nhiều bộ phận ăn chặn tiền của công ty mà ông còn chưa từng biết tới, nguồn lợi mà khách hàng nhận về quá ít, không đáng để người ta bỏ ra một số tiền lớn để đầu tư hạng mục không có cơ sở khoa học, có thể bị cấm cửa, hay ngừng kế hoạch bất cứ lúc nào. Trong công việc quan trọng nhất là chữ tín, chú nghĩ lại xem, công ty chú từ khi thành lập đến giờ có bao nhiêu vụ phải hoàn trả tiền bồi thường cho khách hàng rồi.”
Mặc Niên Vinh lời lên đến tận cổ đã bị lưỡi chặn lại, ông mím môi không phản biện nửa chữ. Ông thật sự không nói lại được cô cháu gái độc mồm độc miệng này.
“Ba, chúng ta không nên mặt dày quá, nếu như anh trai còn sống thì công ty đâu đến nỗi phải đi nhờ vả như thế này. Em thay mặt ba xin lỗi bác và chị vì sự khó xử này.”
Quả nhiên rất khó xử.
“Quy tắc trên bàn tiệc là nói chuyện làm ăn, quy tắc trên bàn ăn gia đình là nói chuyện gia đình. Người vi phạm quy tắc là ba của cô ấy, cô ấy xin lỗi là đúng rồi, mọi người đâu cần phải khó xử như thế. Mặc Âu, nhìn bát em đi, ăn chưa được miếng nào.”
“Khoan, rõ ràng em mới ăn xong một bát, mới nói được mấy câu anh đã múc lại bát khác. Anh nói như thế là oan cho em quá.”
“Em ăn hết bát này trước mặt anh là hết oan rồi, ăn đi.”
Mặc Âu mếu miệng, uất ức nuốt một cục cơm vào miệng. Trong lòng trái ngược, thầm khen khả năng xử lí không khí bất hòa quá đỉnh.
Mặc Niên Kiệt dĩ nhiên cũng nhìn ra, miệng chẹp chẹp mấy cái: “Chà, con được đấy, lại có thể khiến con bé cứng đầu cứng cổ nhà ta đưa tay chịu trói. Nhà ta ngoài anh nó ra thì con là người đầu tiên đấy.”
Hàn Thiên Nhược ăn phần cơm của mình, nuốt xong mới đáp: “Dạ, nhưng con thấy con là người thứ hai thì đúng hơn… nhỉ?” Anh nói đoạn rồi đưa mắt nhìn Mặc Âu dào dạt tình ý.
“Khụ khụ!” Mặc Âu đang nuốt một con tôm thì bị mắc nghẹn, mặt đỏ ửng, nói không nên lời. Qua hai cốc nước mới hồi phục lại nhịp thở, mắt híp nhỏ trả lời câu hỏi vừa nãy của anh:
“Người thứ nhất người thứ hai đâu quan trọng. Quang trọng anh là người đầu tiên em đưa về ra mắt với gia đình.”
Hàn Thiên Nhược nhún vai: “Chấp nhận thôi, anh không dám nói thêm gì.”
Mặc Niên Kiệt cười xòa: “Con đừng để nó dụ dỗ nhanh như thế chứ.”
Mặc Âu nhướng mày: “Ba à, anh ấy là bạn trai con nên nghe lời con là phải rồi, sao ba nói là dụ dỗ, phải không bảo bảo?” Cô quay sang hất cằm nhìn Hàn Thiên Nhược.
“Em nói phải.”
Lần này cả nhà đều cười, trừ gia đình Mặc Niên Vinh. Tô Lâm Mạn lén nhìn người đàn ông ngồi vị trí chủ tọa nở nụ cười sáng chói. Sau lại thức thời mà cúi mặt xuống vờ ăn cơm.
Kiều Lục từ đầu bữa cơm đến giờ mới hỏi được một câu: “Mặc Âu này, cháu thấy cậu đẹp trai hơn hay cậu ta đẹp trai hơn.” “Cậu ta” đây ý chỉ là Hàn Thiên Nhược.