Cùng với lời nói là hành động mở nịch, cởi quần gấp gáp của Tô Hạo. Tử Hạ thấy vật to lớn đang ***** **** kia xuất hiện trong tầm mắt thì càng ngày càng hoảng sợ. Cô dùng hết tất cả sức lực còn sót lại kéo lui thân thể cách xa Tô Hạo vừa khóc lóc van xin: "Không cần... xin anh"
Tuy nhiên, không như Tử Hạ mong muốn, Tô Hạo đã hoàn toàn mất kiểm soát mà mạnh mẽ lôi thân thể mảnh mai của Tử Hạ lại áp sát gần thân thể của anh. Không hề có một chút dạo màn ẩm ướt nào mà ngay lập tức, Tô Hạo đưa vật nam tính nóng bỏng kia của anh đâm thẳng vào mật thất sâu kín nhất của Tử Hạ.
Tử Hạ đau đớn cong người hét đến tê tâm liệt phế: "Aaaaa"
Tô Hạo làm càng ngày càng hăng như uống phải máu gà. Mỗi lần ra vào của anh là mỗi lần Tử Hạ đau đớn đến cùng cực, khóc lóc van xin trong tuyệt vọng.
Tử Hạ trơ mắt nhìn trần nhà, nước mắt cũng đã trở nên khô khốc, mặc cho sự chuyển động lên xuống của người đàn ông mà cô từng cho là tử tế, chính nhân quân tử, yêu chiều cô cực hạn.
Cho đến hôm nay, ngay lúc này, bộ mặt thật sự của anh ta đã được gỡ bỏ. Một con người trái ngược hoàn toàn với trong nhận định ban đầu của cô: bỉ ổi, đê tiện, súc sinh...
Coi như cô đã phải trả giá cho chính sự ngu ngốc, nhu nhược của chính mình. Một cái giá rất đắt...
Mệt mỏi, tuyệt vọng, Tử Hạ hôn mê bất tỉnh.
Sáng sớm hôm sau, Tử Hạ thức dậy. Cảm thấy cả thân thể đều nhức mỏi, đau rát, đặc biệt là ở phần hạ thể. Cô cố gắng ngồi dậy, nhìn xuống thân thể trần như nhộng, đầy vết tím bầm đầy ái muội do đêm qua để lại, cảm thấy ghê tởm không thôi. Lại nhìn thấy vết máu do lần đầu tiên làm chuyện đó của cô.
Tử Hạ cười chua chát. Bao nhiêu năm giữ gìn trinh tiết, để bản thân vẫn còn là xử nữ dành tặng cho đêm tân hôn với người mình yêu.
Kết quả, Tô Hạo - người mà cô yêu, còn nghĩ rằng sau này hai người sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc lại làm ra thứ chuyện bẩn thỉu, đê hèn này đây.
Suy nghĩ lại một chút, Tử Hạ mới nhận ra mình còn ngu ngốc hơn cả một con chó. Mời đi ăn sao?? Thuê phòng?? Cô đã đoán ra một phần nào đó lí do mà cơ thể của cô sau khi dùng xong bữa thì đột ngột nóng bỏng, ngứa ngáy, khó chịu bất thường. Lại còn cả lời dụ dỗ vào nhà hàng tình nhân này để ăn... Đúng là một âm mưu đã được định trước.
Tử Hạ nở nụ cười nhạt nhẽo, vô cảm, thờ ơ nhìn Tô Hạo đang thỏa mãn ngủ say. Cô mặc nhanh quần áo nằm tán loạn trên mặt đất, sau đó rời khỏi phòng nghỉ không một tiếng động.
Tiếp đó là chuyện tuyệt vọng trước con mắt mang gam màu đen, nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy bản thân ghê tởm. Tử Hạ luôn nhốt bản thân trong nhà, mang một tâm lý như người điên vậy. Từ ngày này qua ngày khác, không la hét đến khản cả cổ họng thì đập phá đồ đạc, hành hạ thể xác đến kiệt quệ mới thôi. Có một lần, bởi vì quá mệt mỏi, chịu ám ảnh tâm lý quá mạnh mà có ý định tự vẫn, kết liễu cuộc đời.
May thay, lần đó Mặc Âu vô tình ghé qua thăm Tử Hạ, phát hiện cô đang nằm sõng soài, bất tỉnh trên mặt đất với một dòng máu tươi đỏ thẫm, chảy lênh láng trên sàn. Mặc Âu hốt hoảng, vội vàng đưa cô đến bệnh viện gần nhất. Thế là Tử Hạ được cứu sống sau một vòng dạo qua quỷ môn quan.
Cũng trong một khoảng thời gian dài tiếp đó, Mặc Âu mỗi ngày đều qua nhà Tử Hạ, an ủi, động viên cô, giúp cô thoát khỏi chứng bệnh trầm cảm, có cái nhìn tích cực hơn với cuộc sống.
Đúng vậy! Tử Hạ cô phải tiếp tục sống. Phải sống thật tốt để còn thấy được gã Tô Hạo gặp quả báo chi chính hành động thất đức, ác đọc của anh ta.
Khi trở lại công ty, cả ngày Tử Hạ chỉ chìm đắm vào trong diễn xuất, không rảnh rỗi thừa hơi để tâm đến mấy con chó. Và nhờ chính sự cố gắng không ngừng nghỉ đó, cô đã dành được rất nhiều giải thưởng, đặc biệt còn lấn sân sang phát triển thành một diễn viên quốc tế có sức ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Tuy nhiên, khi nhân khí của cô càng lên cao thì cũng đồng nghĩa với việc nhân khí của gã Tô Hạo càng xuống thấp. Bởi từ ngày hôm đó, cô chính thức tuyên bố với mọi người cắt đứt mối quan hệ với gã ta. Nếu trước đây gã được tất cả mọi người tung hô cao bao nhiêu thì giờ đây lại bị giẫm đạp, khinh thường, chế giễu bấy nhiêu.
Vì tức quá hóa liều, Tô Hạo mới tìm đến Tử Hạ đưa ra đoạn phim đêm hôm đó hai người quấn quýt lấy nhau đe dọa nếu cô không thanh minh lại mối quan hệ giữa hai người vẫn đang rất hạnh phúc, thắm thiết thì anh sẽ tung đoạn phim ghi hình lên mạng cho toàn dân thiên hạ được chiêm ngưỡng cảnh xuân tươi đẹp của nữ thần nhà bọn họ.
Tử Hạ nghe vậy thì tức giận không thôi. Nhưng không còn cách nào khác phải làm theo lời của gã ta. Diễn xuất là nghề nghiệp Tử Hạ quý trọng nhất nên không thể để nó bị phá hủy bởi thứ gớm ghiếc này được.
Từ đó, Tô Hạo lại quay về với việc được mọi người tâng bóc cao lên tận trời, theo gót chân phục vụ anh mà nịnh nọt.
Nghe xong câu chuyện của Tử Hạ, Mặc Âu sắc mặt lạnh lẽo, tràn đầy nộ khí. Cô không ngờ rằng Tử Hạ đã phải trải qua một chuyện khủng khiếp như thế này...
_________________
Sau khi cúp điện thoại, Mặc Âu lười biếng dựa vào chiếc ghế da cao cấp được đặt riêng ngoài nước. Cô híp đôi mắt sắc nhìn ra ngoài cửa kính sát đất, khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý.
Ha! Thật hay cho sự dũng cảm của anh, Tô Hạo. Người thân của cô chưa một ai dám đụng đến một sợi tóc. Thế mà anh ta dám hãm hiếp Tử Hạ của cô. Hay! Hay lắm! Chơi đùa ai cũng phải biết nhìn người. Còn nếu đã không nhìn được thì cô cũng đành thỏa mãn chọc mù đôi mắt anh ta, đỡ mất công phải lãng phí đôi mắt cha mẹ cho anh ta.
Nếu anh ta muốn được tung hô cao lên tận trời như vậy thì được thôi. Cô sẽ cho anh ta toại nguyện như ý muốn... trong đêm nay...