Mặc Âu trở về bàn, liếc nhìn khung cảnh liếc mắt đưa tình ở phía trước thì cảm thấy bẩn mắt. Không bận tâm, cô tiến lại cười xòa nói: "Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu. Nào! Đồ ăn lên rồi chúng ta cũng ăn thôi''
Tô Hạo cùng Lan Nhi không phát giác ra điều gì kì lạ từ đáy mắt cùng nụ cười ẩn ý, sâu xa của Mặc Âu. Người nào ăn phần nấy. Mãi đến lúc dùng bữa xong, Tô Hạo không thấy Mặc Âu động vào chén trà thì cảm thấy thấp thỏm, sợ làm hỏng kế hoạch. Anh cầm tách trà lên rót cho mình một chén, sau đó đưa chén trà lên miệng vờ như nói chuyện phiếm dụ dỗ Mặc Âu: " Trà của nhà hàng này rất ngon, em nếm thử xem''
Lan Nhi thấy Mặc Âu chưa uống chén trà mình vừa bỏ thuốc thì cũng cảm thấy sốt ruột không kém gì Tô Hạo. Cô lấy tay cầm chén trà lên hùa theo Tô Hạo nói: "Đúng đó chị. Vừa nãy em nếm thử, mùi vị rất thơm''
Mặc Âu nhếch môi khinh bỉ với ánh mắt sắc nhọn liếc qua từng người nhưng nhanh chóng thu hồi lại tựa như chưa có cảm xúc nào mới thể hiện trên khuôn mặt của cô. Cô ngây ngô như không biết chuyện gì đưa tay cầm lên chén trà của mình nhấp nháp một ngụm nhỏ. Sau đó, cô móc trong túi ra một chiếc khăn trắng tinh khử độc mà Bạch Thần đã chuẩn bị cho cô lúc chiều giả vờ lau miệng, nhưng thực chất là để thấm hết nước trà mà cô vừa uống. Cô đã cho người của nhà hàng bỏ thuốc liều mạnh vào cả tách trà cho nên khi Lan Nhi bỏ thêm thuốc vào sẽ dễ dàng đẩy nhanh phản ứng hơn, liều nặng hơn, khó mà không chế nổi. Tất nhiên, vì cô biết sự thật nên mới không dại dột tự chuốc họa vào thân. Cô đẹp chứ cô đâu có ngu.
Nói đi cũng phải nói lại, thực chất nhà hàng này thuộc chi nhánh mới thành lập của công ty cô chuyên về phát triển ẩm thực kết hợp với lĩnh vực kinh doanh khách sạn phù hợp với thời thế hiện đại ngày nay. Cũng vì vậy mà mấy nhân viên cùng quản lí mới nghe lời cô răm rắp dù không biết lí do. Đây cũng chính là trò chơi khai vị mà cô bày ra cho bọn họ.
Sau khi thấm hết nước vào khăn, Mặc Âu nhận xét qua loa: ''Mùi vị không tồi''
Xác định Mặc Âu đã uống thì đồng thời hai người bên cạnh thở hắt một hơi, may mà không hỏng kế hoạch, đúng là một người giàu mà ngu. Vốn dĩ Tô Hạo không sợ khi bày kế này với Mặc Âu là bởi vì một khi có được đoạn video cả hia cùng lăn giường, anh không những có thể bán lấy tiền mà còn có thể lấy đoạn phim ra đe dọa Mặc Âu hưởng được một chút mối quan hệ, một khoản tiền lớn. Đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn. Dường như cảm thấy tương lai sáng lạng, đầy danh vọng, uy quyền như hiện lên ở phía trước, Tô Hạo càng gấp gáp muốn đẩy nhanh kế hoạch. Dưới gầm bàn, anh thúc nhẹ vào chân của Lan Nhi, ánh mắt tỏ ra ý xua đuổi, vẻ mặt khó ở biểu ý đừng-ở-đây-mà-làm-phiền-tôi-chơi-gái.
Lan Nhi thấy ánh mắt cảnh cáo của Tô Hạo thì nở nụ cười mê hoặc, từ bị động thành chủ động, lấy đôi chân dài không vải của mình chà xát vào đùi của Tô Hạo, không biết vô tình hay cố ý mà đụng phải tiểu đệ của anh. Khiến Tô Hạo hít một hơi cố gắng kiềm chế dục vọng bị Lan Nhi khơi mào. Anh nhìn cô với ánh mắt hằn tơ máu đỏ tràn ngập sự nguy hiểm.
Lan Nhi khi đạt được mục đích thì buông chân ra, cầm túi xách Gucci kiểu mới nhất lên, biện lí do còn có nhiều kịch bản chưa xem nên phải về trước. Trước khi đi còn cố tình để lại nụ hôn gió phóng khoáng cho Tô Hạo. Tô Hạo nhất thời đen mặt, quay sang Mặc Âu vội vàng giải thích: "Không như những gì em thấy đâu, em ấy lúc nào cũng tự nhiên coi anh là người nhà như thế''
Mặc Âu nhún vai cười nói: "Có gì đâu mà phải hiểu lầm! Giữa quản lí với nghệ sĩ luôn có một mối quan hệ gắn bó rất đặc biệt, giống như anh em ruột thịt tương trợ lẫn nhau thôi mà. Em cũng không ích kỉ đến nỗi đi ghen với em gái của anh''
Tô Hạo nghe cô nói thế thì nhếch môi thầm chế nhạo ngu ngốc. Tình anh em như ruột thịt giữa quản lí và nghệ sĩ dưới tay sao? Chắc là hiếm lắm mới có một vài người sống theo cách đó mà thôi. Còn đa số thì tất nhiên phải dành mọi phần lợi về tay mình, không nhường cho bất kì ai. Lợi ích luôn được đặt lên hàng đầu trong vỏ bọc lộng lẫy, đẹp đẽ của giới giải trí này.
Mặc Âu căn đến lúc bản thân nên giả vở đã có phản ứng bởi trúng thuốc, cô đứng dậy nói với Tô Hạo: ''Để em đi trả ti... Aaa...'' Nói chưa được hết câu, Mặc Âu đột nhiên ngã người về phía sau vì không đứng vững. Tô Hạo nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy eo cô giữ cô định hình cơ thể trở lại.
Tô Hạo tỏ vẻ lo lắng hỏi: "Em sao thế?"
Mặc Âu hạ giọng yếu ớt nói: "Không hiểu sao cả người đều mềm nhũn, cơ thể khó chịu...''
Tô Hạo biết kế hoạch của anh đã thành công, thầm mừng, dịu dàng khuyên nhủ: "Em như thế này sao lái xe được, hay là em ở đây một đêm cho khỏe rồi mai hẵng về, để anh tiện bề chăm sóc em luôn''
Mặc Âu: ''...'' Con mịa nó chứ! Lời thoại này với lời thoại mà Tử Hạ kể cho cô nghe khi bị gã Tô Hạo dụ dỗ như được đúc từ một khuôn ra vậy. Không thể thay đổi một chút sao! Cô ngán ngẩm đến tận cổ luôn rồi đây này.
Tô Hạo tuy là hỏi ý kiến của Mặc Âu nhưng lại tự quyết định, thay cô dẫn lên phòng nghỉ đã chuẩn bị sẵn mà không đến quầy bán hàng đặt phòng. Mặc Âu nhìn hành động của Tô Hạo nở nụ cười lạnh lẽo. Quả nhiên là đã có kế hoạch từ trước.