Sau một chén trà, Mặc Âu thong thả đặt chén xuống mặt bàn đá cẩm thạch màu đen lạnh. Mặc cho bầu không khí trong phòng không một hơi ấm.
Cô ngả người dựa vào lưng ghế, giọng nói đều đều phát ra từ cuống họng nói với người phía sau: "Lấy cho tỷ cái găng tay''
Giang Lục tự động móc trong túi ở lớp áo trong đủ loại găng tay, màu sắc đa dạng.
''Tỷ hôm nay muốn màu nào?"
"Màu đen"
Tâm trạng cô hôm nay không được tốt.
Mặc Âu nhận lấy găng tay đeo vào.
Cô đứng dậy, sải bước chân dài đến bên cạnh người phụ nữ đang ôm ngực, không ngừng xoa qua xoa lại cho dịu cơn nóng.
Người phụ nữ mặt đầy cảnh giác nhìn cô gái trước mắt. Lần này thật sự là xuất phát từ nỗi kinh sợ.
Qua chuyện lúc nãy thì cô chắc chắn không có việc gì mà cô gái trước này không thể làm ra.
Mặc Âu chậm rãi ngồi xuống trước mặt người kia, nở nụ cười ân cần hỏi: "Cô tên là gì?"
Người phụ nữ vốn định trả lời, nhưng đối mặt với khuôn mặt này thì một chữ cũng không thể thốt ra được.
Im thin thít.
Cô có thể cảm giác được đây là nụ cười của quỷ, chứ tuyệt đối không phải là thiên thần.
Tần Quân trả lời thay: "Cô ấy là Mạn Tinh thưa ngài"
Mặc Âu nâng cao giọng: "Oh! Mạn... Tinh à! Tôi sẽ nhớ kĩ cái tên này! Người dám làm tôi phải cúi người để..."
Chưa dứt câu nói, Mặc Âu thẳng tay tát mạnh vào mặt Mạn Tinh một cái.
Âm thanh thâm thúy cứ thế mà vang lên trong không gian tĩnh lặng mà không một chút cản trở.
Mạn Tinh ôm mặt bị tát đến lệch hàm, như không tin vào mắt mình, trợn ngược mắt nhìn Mặc Âu.
Lại một âm thanh mát tai lần nữa được vang lên, Mặc Âu thong thả thu tay trở về.
"Vô lễ với tôi đều không có kết quả tốt đâu"
Mạn Tinh ôm một bên má còn lại vừa bị tát đến đỏ ửng. Cả hai má đều hằn lên dấu bàn tay, mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.
Mặc Âu lãnh cảm, đưa tay vỗ vỗ lên má của Mạn Tinh: "Tôi khuyên cô, làm nhiệm vụ thì chỗ không nên để hở da hở thịt nhất là ngực. Còn nếu cô muốn câu dẫn hay quyến rũ ai thì tôi cũng không tiện quản''
Mặc Âu lười biếng đứng lên, cởi đôi găng tay đen ra ném vào mặt Mạn Tinh. Cô như có như không liếc nhìn Hàn Thiên Nhược vẫn đứng đó thờ ơ nhìn cô một cái rồi mới trở về chỗ ngồi.
Mặc Âu khoanh tay hất cằm nhìn Hàn Thiên Nhược: "Một người không biết phân rõ trắng đen phải trái thì chúng tôi cũng không cần lãng phí thời gian nữa. Tống Diệp! Gọi anh rể của cậu giải quyết đi"
Mặc Âu quay sang nhìn Tống Diệp mở miệng.
Tống Diệp: "????"
"Đệ không có chị gái, làm sao lại đẻ ra một anh rể được?"
Tống Diệp ngơ ngác hỏi lại.
Mặc Âu xụ mặt, lườm cho anh một ánh mắt tổn thương: "Thế ai đang ngồi trước mặt đệ đây"
"Âu tỷ xinh đẹp"
Giang Lục: "......"
Truy Bạch: "......"
Đừng thêm hai chữ "xinh đẹp" được không???
Nổi hết cả da gà.
Mặc Âu gật đầu hài lòng: "Vậy giờ gọi cho anh rể em đi"
Tống Diệp ngốc lần hai: "Tỷ kết hôn khi nào mà đệ không biết?"
Hàn Thiên Nhược cứng người, rũ xuống hàng lông mi đen rậm che khuất con ngươi đang ánh lên tia u ám quỷ quyệt.
Giang Lục kinh ngạc không kém: "Âu tỷ! Chuyện này sao có thể nói bậy nói bạ được!"
Truy Bạch nghiễm nhiên cũng không tin nói thêm: "Tỷ kết hôn cũng không thể nào không nói với bọn đệ trước được"
Tần Quân là người ngoài quan sát tất cả mọi chuyện. Anh có cảm giác trong chuyện này cứ có cái gì đó sai sai ở đây.
Không phải chỉ trong chuyện này. Anh đã cảm thấy sai ngay từ khi ngài Mabel có mặt ở đây rồi.
Vừa rõ ràng, lại vừa mập mờ.
Đặc biệt là ánh mắt của Hàn Thiên Nhược nhà anh khi nhìn vị Mabel kia có chút nóng bỏng y như lửa thiêu đốt.
Trong khi tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin thì chỉ có duy nhất một người là cảm thấy vui vẻ, không ai khác ngoài Mạn Tinh.
Thật quá tốt rồi! Nếu như vị kia đã có chồng thì không thể nào tranh đoạt Hàn Thiên Nhược với cô.
Ha! Người chiến thắng cuối cùng cũng là cô thôi! Chỉ cần cô ngồi lên được cái ngai Death phu nhân thì cho dù là Mabel cũng phải nể mặt mà cúi đầu trước cô.
Quả nhiên là ông trời có mắt!